Khi Mộ Cửu bước tới cửa, cánh tay đang ôm ngực của Ngao Khương dần thả lỏng, hắn hé miệng nhìn nàng một chút, khẽ cắn răng, đuổi theo. " Ta nhắc ngươi, đừng có gây phiền toái gì cho ta." Hắn vừa leo cửa sổ vừa càm ràm. Mộ Cửu lườm hắn: " Thôi đi, sợ thì đừng theo ta, đừng để đến lúc đó ta phải thu thập hỗn loạn cho ngươi." Ngao Khương tức điên, nhưng không thể không vùi đầu đi theo. Vân Khiển sống trong Thu Ngô Cung tại Đông đường, Ngao Khương khi nói chuyện với Ngao Sâm đã biết. Mộ Cửu vẫn mặc Tránh Tiên Thường, Ngao Khương thì dùng Ẩn Thân Chú, rất nhanh đi qua hành lang đến Thu Ngô Cung. Lúc này tiệc đã tàn, Ngao Sâm cởi giày ngồi trên giường gấm, trong phong hương liễu bay bay, Vân Khiến đang ngồi pha trà cho Ngao Sâm, nhu tình trong mắt quả thực như có thể cách mười trượng phun thẳng vào mặt người đối diện. Hai người tĩnh khí, chọn dừng lại dưới một cây cổ thụ cao. Mộ Cửu vốn muốn bảo hắn đến gần hết chút nữa, nhưng khi quay đầu thấy bản mặt thối của hắn liền tự giác ngậm miệng. Chuyện như vậy không thể trách hắn, dù là ai thì thấy phụ thân của mình tình chàng ý thiếp với nữ nhân khác cũng sẽ không thoải mái, huống chi hắn còn bị đánh trong nhà nữ nhân này. Để tản mùi rượu, cửa sổ được mở rộng ra, vì thế rất tiện cho họ nhìn trộm. Ngao Sâm uống trà Vân Khiển mang tới, ánh mắt như có thể vắt ra nước, cầm tay Vân Khiển đặt vào lòng, sâu xa nói: " Nàng thật nhẫn tâm, nói không gặp ta liền không gặp, có biết nửa năm nay ta trải qua thế nào không? Trần Bình không còn, lòng ta đau đớn, nhưng nàng không gặp ta liền khiến tim ta đau hơn ba phần." " Đại Vương..." Vân Khiển thở dài, cúi đầu nhìn xuống đất, " Chàng cũng không phải không biết ta, làm sao có thể nhẫn tâm? Nhưng nói cũng vô ích thôi. Trong nhà có chuyện, lại thêm chuyện của Trần Bình, chàng nhìn ta xem, đã già hơn một chút rồi." " Trong lòng ta, nàng vẫn là nàng! Không già đi chút nào!" Ngao Sâm gấp gáp lên tiếng. Mộ Cửu nổi cả da gà, nhìn Ngao Khương, tiểu tử này còn thảm hại hơn nàng, vốn là một tiểu công tử đẹp mã, nay đã nhịn thành một quả cà tím. Nàng hắng giọng một cái, lại nhìn. Hai người kia đang ôm nhau tâm sự, trên mặt Vân Khiển là vẻ quyến luyến không đành lòng. Thực ra Mộ Cửu đã hơi miễn dịch rồi, nghĩ lại, hai kẻ này ngay cả khi đứng trước mặt người ngoài còn hận không thể lập tức xé quần áo nhau ra, lúc này không có người, thật không biết họ sẽ làm ra được chuyện gì, nàng là hoàng hoa khuê nữ, nhìn một chút liền chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào. " Nữ nhân này chính là hồ ly tinh giả mù sa mưa!" Ngao Khương phẫn nộ nói. Mộ Cửu hiểu tâm tình của hắn, đang muốn khuyên hắn hai câu, Vân Khiển trong phòng sau khi nói mấy câu với Ngao Sâm liền từ từ đứng lên, uyển chuyển ra khỏi cửa. Khi Vân Khiển dừng lại ở khúc quanh hành lang, ánh đèn chiếu lên mặt nàng ta lúc sáng lúc tối, nhưng dù ánh đèn lấp lóe cũng có thể khiến Mộ Cửu bắt được chuẩn xác nụ cười và sự quyến luyến của nàng ta biến mất... Mộ Cửu yên lặng. Nàng nhìn nhầm rồi sao? Tại sao tiểu tam này lại lộ ra vẻ mặt yếu ớt như thế? Hơn nữa vừa rồi còn hết sức lấy lòng Ngao Sâm? Không chờ nàng có động tác, liền có một cung nữ xuất hiện nói gì đó với Vân Khiển. Vẻ mặt nàng ta hơi tối, vung tay, tiếp tục đi về phía trước, dáng đi đầy vẻ uể oải, bóng lưng gầy gò cũng lộ ra mấy phần cô đơn. Không phải giả! Tiểu tam này không phải lúc nào cũng liều lĩnh hung hăng! Tim Mộ Cửu đã nhảy lên đến yết hầu, nàng chưa từng yêu, nhưng cũng không ngăn cản việc nàng nhận ra, Vân Khiển lúc này so với khi trước như hai người khác nhau! Khi trước, nàng ta là một tiểu tâm hung hăng từ đầu đến cuối, mà hiện tại, nàng ta lại như một đại tiểu thư danh môn vọng tộc bình thường. Tiên giới Thần tộc kim chi ngọc diệp, cử chỉ đều có phong độ, những cử chỉ ngả ngớn trước kia dường như không có chút tương quan nào với nàng ta. Chuyện này là sao? Mộ Cửu buồn bực. Nàng ta hiển nhiên là đang có chuyện buồn phiền, nhưng Ngao Sâm si mê nàng ta như vậy, có gì vui buồn cứ nói với hắn còn không được sao? Tại sao phải miễn cưỡng vui cười trước mặt hắn, lại lặng yên tự hao tổn tinh thần? Là Ngao Sâm không giúp được nàng? Thế lực Long tộc vốn không nhỏ, Vân gia còn có thể có chuyện gì mà Ngao gia cũng không xen vào được? Coi như Ngao Sâm không làm được, lẽ nào đến Ngao Nghiễm cũng không được? Ngao Sâm sẽ không đi cầu xin hắn sao? Coi như Ngao Nghiễm không hăng hái, nhưng nếu đã có quan hệ với Vân gia, vậy không chỉ đơn giản là Ngao Sâm nuôi tiểu tâm bên ngoài như vậy, để đảm bảo quan hệ hai nhà, Ngao Nghiễm chắc sẽ cân nhắc? Hay khó khăn như vậy là bởi Trần Bình chết? Nếu là như thế thì càng không có lí do, Trần Bình là nhi tử của cả hai người họ, có lí do gì mà người làm mẹ thương tâm cho nhi tử đã chết nhưng lại miễn cưỡng giả bộ vui cười trước mặt phụ thân hắn đây? " Vân gia nhất định là có bí mật!" Nàng lúc này liền kết luận. Ngao Khương hiển nhiên cũng nhìn thấy một màn này, hắn trầm tư nói: " Nếu là vậy, Vân gia xác thực là đã xảy ra chuyện gì đó." " Không sai." Mộ Cửu gật đầu, " Vừa rồi ngươi không nghe Vân Khiển nói rằng trong nhà có chuyện sao? Chuyện này phỏng chừng không nhỏ, cho nên nàng ta chẳng những không nói với phụ thân ngươi, mà đến cái chết của Trần Bình cũng không để ý tới. Thế nhưng ta không nghĩ rằng sẽ có chuyện cần nàng ta gánh, coi như là vạn bất đắc dĩ thì cũng không có lí do gì để nàng giả vờ vui vẻ, ôn nhu trước mặt phụ thân ngươi cả." " Nàng ta tiếp cận phụ vương ta hẳn là do có mục đích!" Ngao Khương nhíu mày. Tuy Mộ Cửu cũng nghĩ như vậy, nhưng nàng lại nói: " Nhưng nàng ta và phụ thân ngươi như vậy cũng không phải mới ngày một ngày hai, mà là đã cả ngàn năm, nàng ta cũng không thể có âm mưu gì từ ngàn năm trước chứ?" Như thế sẽ có nhiều chuyện thế nào a! Hơn nữa còn vì thế mà sinh Trần Bình... Ngao Khương hừ một tiếng, quay người bay khỏi cung. Mộ Cửu liếc mắt nhìn Ngao Sâm trong phongg, cũng lùi ra. Quay lại Phật Hương Điện, oán khí của Ngao Khương còn chưa tiêu, đứng bên bàn trà tức giận nhảy như con cóc. Mộ Cửu hỏi: " Ngươi theo dõi Vân gia nhiều năm như vậy, thật sự không nhìn ra đầu mối gì sao?" Ngao Khương trừng nàng, hầm hừ ngồi xuống. Mộ Cửu nói tiếp: " Ta cho rằng mấu chốt đang nằm trên người Vân Tha." Nói xong lại hỏi: " Vân Tha bị bệnh bao lâu rồi?" Toàn bộ sự việc nhìn qua thì hợp lý, nhưng lại đều vào thời điểm không đúng mà xuất hiện điểm kì lạ, từ việc Vân Tích thân thiết với Vân Tha, sầu lo trên mặt Vân Khiển đến việc Vân gia không chịu buông bỏ Băng Phách Khóa, nếu then chốt không nằm trên người Vân Tha thì còn có thể có khả năng nào khác đây? Mà nếu thời gian sinh bệnh của Vân Tha... " Ít nhất cũng đã ngàn năm rồi." Ngao Khương nghĩ một chút, sau đó mở miệng, " Ta nhớ là, khi chuyện giữa phụ thân ta và tiện nhân họ Vân đó bị phát hiện, họ đã như vậy được hai trăm năm. Khi đó Trần Bình đã được sinh ra rồi, cũng bởi vì hắn được sinh ra nên sự tình mới bại lộ. Khi gia gia ta mang người đến Ngọc Linh sơn vấn tội, người đứng ra nói chuyện là Vân Tha, lúc đó còn đang được người khác dìu đến."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]