Mộ Cửu không biết nói gì cho phải, thế nhưng cả người đều trở nên nhẹ nhõm! Có Lục Áp bên cạnh, nàng quả thực xông vào đầm rồng hang hồ đều không có gì phải sợ nữa rồi! ... Chuyện này cứ như vậy mà dừng lại. Mộ Cửu đối với kết quả như thế thật ra cũng khá hài lòng, thậm chí ngay cả Vương Mẫu cũng đứng về phía nàng, thật khiến nàng cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Có điều, thái độ của Vương Mẫu dường như có ý vị gì đó sâu xa, bà thật giống như rất có thành kiến với loại nam nhân bạc tình bạc nghĩa, trong chuyện của Phi Y khi trước cũng rất có lòng thương cảm đối với Thanh Bình, chuyện này chẳng lẽ còn có nguyên nhân gì khác? Nhưng chuyện như vậy nàng cũng không dám đoán bừa, ngoan ngoãn một chút là được rồi. Lục Áp cũng rất hài lòng với Lưu Tuấn, dù sao sau khi Mộ Cửu bồi thường cho Ngao Sâm xong vẫn có thể ở lại Thiên Binh Doanh. Đương nhiên, làm thiên binh của Thiên Binh Doanh không phải là con đường duy nhất của nàng, thế nhưng đã có cơ hội như thế, hơn nữa đây là tâm nguyện của nàng, hắn đương nhiên phải thay nàng cần nhắc. Kiếp số của nàng trước khi thành tiên hắn đều không có cách nào giúp đỡ, không thể không để nàng rèn luyện, nhưng hộ tống nàng đi thì không thành vấn đề. Về phần hắn, hắn còn phải chờ Hồ Vương mang Hỗn Nguyên Bảo Linh đến đây, Hồ Vương bên kia không hoàn toàn có thể thay hắn nhận vận xui, nếu hắn không theo đi, quay đầu lại bị pháp lực của bảo linh gây xui xẻo, đó mới là khó chịu đấy. Tiểu Tinh càm ràm một buổi tối, lại mắng Ngao Sâm là cặn bã mấy trăm lần, nhưng đến sáng hôm sau, nó vẫn không thể không dậy sớm làm điểm tâm. Dù sao về sau số lần Mộ Cửu phụng mệnh đi làm việc sẽ ngày càng nhiều, nó coi như nàng đang đi làm dung sai là được. Hôm nay điểm tâm đặc biệt phong phú, hơn nữa Tiểu Tinh nước mắt ròng ròng, khiến Mộ Cửu tự cảm thấy mình giống như đang chuẩn bị lên pháp trường. Sau khi ăn xong, nàng báo cho Lục Áp một tiếng, mang theo đồ đạc đến thẳng Tuần Sát Ty tìm Lưu Tuấn, sau đó cùng hắn đi đến Nam Thiên Môn. Nào có biết, họ vừa đến Nam Thiên Môn, liền đã thấy Lục Áp ung dung đứng chờ ở đó từ lúc nào. Mộ Cửu không thể làm gì khác hơn là nói rõ sự tình với Lưu Tuấn. Tuy rằng Lưu Tuấn nhìn cảnh này cảm thấy quá sức chướng mắt, nhưng dù sao hắn cũng không hiểu được thế giới của đám người trẻ tuổi, yêu nhau thì cùng đi, người ta trước đây cũng đã đuổi đến tận Thiên Đình rồi đấy. Đến khi họ đến Long Cung, Ngao Sâm đang ngồi chờ trong đại điện. " Người ta đã mang đến, đây là ngự chỉ của Ngọc Đế bệ hạ. Kính xin Long Vương làm việc theo đúng quy tắc, tuy ta đồng ý rằng Long Vương có quyền trừng phạt, nhưng nếu Long Vương mượn cơ hội lén lút ra tay với Quách Mộ Cửu, vậy cũng đừng trách Tuần Sát Ty ta không cho ngươi thể diện." Lưu Tuấn đưa ngự chỉ đến, sau đó lại đưa thêm một tờ giấy viết điều kiện để Ngao Sâm đồng ý làm chứng. Ngao Sâm nhịn hỏa khí xuống, quay đầu nhìn Lục Áp: " Hắn tới đây làm gì?" " À." Mộ Cửu đã sớm nghĩ xong kịch bản, liền nói, " Để biểu đạt thành ý, ta còn đặc biệt dẫn thêm một người đến đây cho Long Vương sai bảo, tên hắn là Lục Nhai." Ngao Sâm cắn răng, vừa định mở miệng nói chuyện đã bị Lục Áp cướp lời: " Long Vương chỉ cần an bài cho ta một chức vị hộ tướng là được rồi, còn về nơi ở, ta và nàng là vợ chồng chưa cưới, vì thế chỉ cần một phòng thôi." Ngao Sâm câm nín, còn Mộ Cửu thì sặc một cái! Một gian phòng, có lầm hay không? Lưu Tuấn mặt không biến sắc, đã hoàn toàn giả vờ như không quen biết họ rồi. Tuy rằng Ngao Sâm rất muốn phản đối, nhưng hắn tách một đôi phu thê ra để uy hiếp thì có gì tài ba? Hắn không đến nỗi nham hiểm như thế, Lưu Tuấn bên cạnh là một chuyện, người khác chế nhạo là một chuyện nữa, xanh mặt nửa ngày mới ra lệnh: "Quy Thừa Tướng đâu? Dẫn họ xuống doanh bộ!" Diện tích Băng Hồ rất lớn, nói là biển thì cũng không sai, bởi độ rộng của nó, quả nhiên Mộ Cửu chưa từng nhìn thấy ở nơi nào khác. Đương nhiên nàng cũng chưa đi qua nhiều nơi cho lắm. Trong Băng Hồ, ngoại trừ Long Cung thì cũng có rất nhiều sơn mạch và nơi ở. Quy Thừa Tướng mang theo họ đi về phía Tây, ra khỏi Long Cung liền đi thẳng ba, năm dặm, đi qua mấy tòa lâu các cao thấp, lại qua một chiếc cầu đá, sau đó đến một chân núi mọc đầy các loại cây cối. Dưới cầu róc rách nước chảy, lại thấy nhiều cây cối chỉ có thể mọc trên mặt đất, Mộ Cửu mới nhận ra những vị trí quan trọng trong Long Cung hóa ra đều được bao bọc trong một tầng kết giới, trong kết giới không có nước, bởi vậy mới có thể tạo ra những nơi giống với lục địa. " Chắc là để đề phòng tôm cá không bơi vào Long Cung." Lục Áp thấp giọng phân tích cho nàng nghe. Một khi có nước, cá tôm bên ngoài, thậm chí là cả ngoại địch đều có khả năng lẻn vào trong cung, chuyện này đối với sự an toàn của Long Cung mà nói là đại đại bất tiện. Mộ Cửu cảm thấy rất có lý. Nhưng nàng không biết là tất cả Long Cung đều như thế này, hay chỉ Băng Hồ mới như thế, nghe Lục Áp nói thì hình như chỉ có Băng Hồ. Ngàn vạn năm nay hắn hẳn đã đến hết Tứ Hải Long Cung, nếu Tứ Hải Long Cung cũng như thế thì hắn sẽ không nói như vậy. Nàng vốn cho rằng Ngao Sâm không giảo hoạt bằng Hồ Vương, không nghĩ tới lại có tâm cơ thế này. Hắn đây là đề phòng ai? " Đây chính là doanh bộ." Đi khoảng hai dặm dưới chấn núi, họ liền đến một tòa thành cao, bốn phía có binh lính canh gác, trên tường thành có mấy cổng lớn, mà Quy Thừa Tướng đang đứng trước một cánh cổng. Trên cổng có hai chữ "Hữu Lý", trên cùng treo hai chữ "Định Thượng", chắc đây là tên gọi của cánh cổng. Mộ Cửu thấy Quy Thừa Tướng tiến vào liền kéo tay Lục Áp theo. Lục đại thần đích thực là lần đầu đến Băng Hồ Long Cung, mặc dù hắn biết lai lịch của Trần Bình nhưng đối với Long Cung này lại không biết gì cả, bởi vậy một đường đi đều say mê ngắm cảnh như thể nửa đời chưa được vân du vậy. Bên trong thành đều là hoa thơm chim hót, nơi đây không có nước, nhưng cũng có mấy dòng suối, còn có đình đài tiểu kiều, còn có cả chim. Trung gian là một hoa viên lớn, lâu các bốn phía được bố trí hợp lí, rất có khí chất doanh bộ. Quy Thừa Tướng bàn bạc gì đó với Cua Tướng Quân, sau đó liền dẫn họ đến tiểu viện thứ ba. Cua Tướng Quân chỉ vào gian nhà phía Nam, nói: " Đây là nơi ở của hộ tướng, các ngươi đã yêu cầu sống cùng một gian, vậy gian phía Nam này là của các ngươi." Mộ Cửu nghe đến đó liền vội vàng lên tiếng: " Nếu có nhiều vậy như vậy thì xin hãy để chúng ta tách phòng, dù sao cũng có chút chật..." " Không cần phiền phức như vậy, chỉ có năm tháng thôi, chật chội một chút cũng không sao." Lục Áp chưa để nàng kịp nói xong đã thân mật kéo nàng một cái, tiện thể còn cưng chiều nhìn nàng một lúc lâu. Quy Thừa Tương đã sống 3 vạn tuổi, trái tim vốn đã bình tĩnh từ lâu, nhưng nhìn cảnh này cũng không nhịn được mà nổi da gà. Thế nhưng nhân gia họ là Thiên Đình phái xuống làm hộ tướng, tuy là do Ngao Sâm giận dữ thay Trần Bình đòi lại công đạo, hắn còn có thể làm thế nào? Qủa thật là Ngao Sâm không có chuyện gì để làm mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]