Cả phòng không có ai dị nghị. Bởi ngoại trừ lời giải thích này thì không có lời giải thích nào khác. Cách Hàng thân là đầu lĩnh Binh bộ, có mấy vạn năm tu vi, đương nhiên là có khả năng đem pháp khí rời đi trước khi họ tới Hỏa Vương sơn. Hơn nữa, dựa vào đạo đức của Thái Thượng Lão Quân cũng không phải không làm được chuyện gây khó dễ cho Thanh Khâu. Thanh Khâu và người của Phạm Khâu Sơn đều không nói được gì. Không ai nghĩ rằng sẽ xuất hiện một đoạn khúc chiết như vậy, có điều mặc dù đây là trách nhiệm của Tuần Sát Ty, họ cũng không dây dưa làm gì. Dù sao chỉ là mất mấy món đồ mà thôi, hồ đan của tiểu hồ ly đã lấy được, Thanh Khâu xưa nay không phải là không phóng khoáng, đến một gia hỏa cũng không tha. Còn Phạm Khâu Sơn thì lại bởi vì... Vốn đến đây là đòi lại công đạo, đối với đám pháp khí kia đã không ôm hi vọng, hiện tại tuy hơi thất vọng, nhưng thật ra cũng không có khác biệt quá lớn, hơn nữa quá trình phá án đều có Thượng Quan Duẩn, nếu dây dưa thì hơi vô lí, bởi vậy cũng nghĩ thoáng ra. Chỉ là dù sao cũng là pháp khí a, hơn nữa số lượng không ít, cuối cùng có nên đi cáo trạng không đây? " Quên đi thôi. Chỉ có mấy món đồ, mất thì mất đi." Bởi lúng túng vì gia thế, Thượng Quan gia sau một lúc lâu trầm mặc liền nói như vậy. Hồ Vương bên này cũng không tiện nói gì nữa. Vốn lão chỉ quan tâm đến hồ đan thôi, khi trước ở Lăng Tiêu điện đã thành công làm Thái Thượng Lão Quân lúng túng, nếu vì vài món pháp khí mà lại làm ầm ĩ hẳn sẽ ép Ngọc Đế tiếp tục thụ lí, Thanh Khâu họ không cách nào so với đám người Xiển giáo đông như vậy a. Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không đáng. Vì thế, an ủi lẫn nhau mấy câu, uống trà xong, họ liền cáo từ. Hồ Vương còn nhiều chuyện để làm lắm, ngoại trừ đi lấy hồ đan cho tiểu hồ ly và lên Cách Hận Thiên gây khó dễ, lão còn phải đến Linh Tê cung một chuyến đấy! Người bị hại không truy cứu, Mộ Cửu đương nhiên cũng sẽ không truy cứu, chỉ còn nghi hoặc mơ hồ trong lòng. Nàng đưa họ đến cửa viện. Khi đi đến bên dưới bụi Tử Đằng, Mộ Dung Liễu Diệp bỗng nhiên cố ý đi chậm hơn vài bước, kéo tay nàng đến một chỗ hẻo lánh, nói: " Ta là người nói là làm, khi trước đã hứa sẽ thâm tạ ngươi nếu tìm được hồ đan của tứ đệ, ta sẽ không nuốt lời." Nói rồi, nàng ta nở một nụ cười quyến rũ kinh khủng, đột nhiên đưa tay chặn mạch của nàng lại, vận linh lực truyền thẳng vào kinh mạch của nàng! Mộ Cửu nào ngờ nàng ta lại đột nhiên ra tay? Nàng kinh hãi đến biến sắc, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cũng không thể chống lại được. Một luồng linh lực mãnh liệt rót vào cơ thể nàng, quả thực thật giống như đang muốn thanh tẩy linh căn của nàng một lần nữa vậy, thống khổ khó có thể chịu được! Nàng vạn lần không nghĩ tới con hồ ly thối này lại đùa cợt nàng như thế, rất muốn hỏi tăm tổ tông mười tám đời nhà nàng ta, đáng tiếc hoàn toàn không có khí lực nói ra lời... " Được rồi." Không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi Mộ Cửu gần như sắp quỳ sụp xuống đất, Mộ Dung Liễu Diệp mới thu tay về, cười híp mắt: " Cửu Vĩ Hồ chúng ta thần thông quảng đại, có hai bản lĩnh mà người khác muốn học cũng không được, một là ảo thuật, hai là mị thuật. Hai thứ đó ta đều đã dùng linh lực truyền thụ cho ngươi, đây là tâm pháp Tâm Kinh, hãy sử dụng thật tốt." Nàng ta móc ra hai mảnh lá vàng nhét vào ngực Mộ Cửu, lại cười nói: " Tuy ngàn năm tu vi ta truyền cho ngươi có thể trợ giúp ngươi nhanh chóng tu thành, nhưng ngươi phải tự mình luyện tập thông suốt mới có thể tinh tiến, bằng không không thể biến chúng thành đấu pháp của ngươi. Ta không thể đem toàn bộ tinh túy truyền dạy cho ngươi, nhưng nếu về sau ngươi có thể không ngừng đột phá, tu vi và linh lực tăng tiến, sử dụng rất có hiệu quả." Nói xong, nàng ta lại tiến đến bên tai nàng, nói: " Lục Nhai kia cũng không tệ lắm, xem dáng dấp không phải là một tay ăn chơi, chỉ có chút xảo quyệt. Nhưng nam nhân mà, luôn có thói hư tật xấu, thay đổi thất thường. Không cần biết hắn là ai, nói chung ngươi hãy dùng mị thuật tỷ tỷ vừa truyền cho ngươi đi trị hắn, chắc chắn sẽ hưởng phúc!" Mộ Cửu nhìn nụ cười còn sáng hơn cả hoa hướng dương của Mộ Dung Liễu Diệp, một búng máu suýt nữa thì phun ra ngoài! Con bà nó, ngươi truyền ảo thuật thì cứ truyền, nhưng truyền mị thuật là có ý gì! Còn hưởng phúc... Nàng mà lấy cái này đi trị Lục Áp, nhất định còn chưa tới được giường đã bị hắn đập thành cặn bã có được không?! Nàng cực lực nhẫn nhịn sự kịch động muốn đem mấy cái tâm pháp kia trả lại, khó khăn nhếch miệng cười cười. Mộ Dung Liễu Diệp cười khanh khách đi ra khỏi cửa, thật giống như vừa ăn hết mấy cái đùi gà... Người của Thanh Khâu vừa đi, một nhóm chừng mười người của Phạm Khâu Sơn cũng phải đi. Thượng Quan Duẩn cũng phải rời đi, nhưng không biết tại sao hắn lại phiền phiền nhiễu nhiễu không chịu bỏ tổ, cuối cùng bị thúc dục mãi mới chịu đứng lên. Mộ Cửu nhìn dáng dấp hắn có vẻ khổ sở, vì vậy nói: " Ngươi đi hơn nửa năm chưa về, thế nào cũng phải trở lại thăm gia đình một chút chứ?" Thượng Quan Duẩn nhảy dựng lên: " Vậy ý ngươi là ta có thể quay lại?" Mộ Cửu ngay trước mặt cha mẹ hắn cảm thấy không tiện thẳng thắn đáp lời, không thể làm gì khác hơn là ngoài cười nhưng trong không cười: " Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Thất điện hệ quay lại." Hắn lúc này mới mừng rỡ chạy đi. Phụ thân của hắn thấy thế đổ đầy mồ hôi, thi lễ thật sâu với Mộ Cửu và Lục Áp: " Khuyển tử làm phiền rồi." Sau đó nói cảm ơn bằng mọi cách rồi mới đi. Người đi hết, tiểu viện vốn đang náo nhiệt trong nháy mắt liền yên tĩnh lại. Mộ Cửu ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn đang chiếu xuống, một lúc sau mới quay sang hỏi Lục Áp: " Ngươi có thể nhìn ra là kẻ nào trộm pháp khí không?" " Không thấy." Lục Áp đáp. " Tại sao lại thế? Ngươi ngay cả chuyện xưa của Vũ Đức và Cách Hàng đều có thể nhìn thấy." Lục Áp từ một đống mai rùa kì quái ngẩng đầu lên: " Kẻ lấy pháp khí căn bản không tiến vào sơn động, không chỉ chưa từng tiến vào, ngay cả trăm dặm xung quanh đều không có khí tức của hắn, ta biết thế nào được?" Trăm dặm xung quanh cũng không có khí tức của hắn? Mộ Cửu ngồi xuống, lẽ nào thật sự là Cách Hàng làm? Hoặc là Thái Thượng Lão Quân bảo hắn làm? " Vậy không có cách nào điều tra được tung tích?" Nàng hỏi. " Không có." Lục Áp khẳng định chắc chắn như chặt đinh chém sắt, " Không hề có một chút manh mối nào, hơn nữa thủ pháp gọn gang, hoàn toàn không thể tìm ra được." Mộ Cửu rũ vai. Lục Áp nhìn nàng, dịu dàng nói: " Kì thực nàng không cần phải xoắn xuýt, mọi chuyện trên đời đều có nhân quả, ai biết chắc được quả hôm nay sẽ không phải là bởi nhân ngày đó? Nếu đám pháp khí này có thể cắt đứt được ân oán giữa Xiển giáo và các giới, vậy cũng được rồi." " Sao?" Mộ Cửu ngẩng đầu lên, " Có ý gì?" Lục Áp nhìn chồng mai rùa trên bàn, trả lời nàng: " Xiển giáo những năm gần đây gây thù hằn nhiều, ta tính toán, đại kiếp nạn chân chính của họ vẫn chưa đến." " Còn có đại kiếp nạn?" Mộ Cửu mò đến xem quái tượng của hắn, nhưng nhìn thế nào cũng không hiểu. " Không sai." Lục Áp gật đầu, " Vạn vật có sinh có diệt, Xiển giáo đã thịnh vượng nhiều năm, tất sẽ đến kỳ suy. Chuyện của Cách Hàng hôm nay mới chỉ là bắt đầu thôi." Mộ Cửu không biết nên nói gì cho phải. Xiển giáo những năm gần đây tuy làm rất nhiều chuyện khiến người ta khinh thường nhưng dù sao vẫn là chính đạo tam giới, hơn nữa còn chiếm thế lực lớn, chính là để ổn định thế cân bằng của tam giới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]