" Ô ô..." A Phục bị bế trong tay Vũ Đức Chân Quân, oan ức kêu lên vài tiếng. Vừa kêu, nó còn vừa duỗi ra móng vuốt béo mập quấn lên tóc hắn, tuy nhiên cũng không biết cái móng vừa rồi ôm gà quay đã được làm sạch chưa... Vũ Đức Chân Quân làm sao có khả năng phòng bị một con tiểu hổ mà ngay cả nhà mình ở đâu cũng không nhớ? Cứ như vậy, hai nhúm tóc đã bị móng vuốt của tiểu hổ mang đi. A Phục đắc thủ xong lập tức thu móng vuốt lại trước ngực, cực kì ngoan ngoãn nằm bò lên người hắn. Vũ Đức cũng không chấp nhặt, vỗ vỗ đầu A Phục vài cái rồi thả nó xuống đất. Mộ Cửu giả vờ băn khoăn tiến lên đón nó, bất động thanh sắc thu hai nhúm tóc vào trong tay áo. Trong cả quá trình này, Lưu Tuấn đều một mực thu hút sự chú ý của Vũ Đức Chân Quân, vì vậy, Vũ Đức Chân Quân không hề để ý đến Mộ Cửu, hoàn toàn chuyện cần làm cực kì thuận lợi! Lưu Tuấn nói chuyện nửa ngày, thấy Mộ Cửu không còn động tác gì nữa, lại nhìn sắc trời đang dần tối, ở lại lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ, liền thích thú đứng dậy cáo từ. " Quấy rầy Chân Quân lâu như vây, ngày khác xin mời Chân Quân đến chỗ ta uống trà!" Lưu Tuấn đã ở trong chốn quan trường đủ lâu, những thủ đoạn xã giao chỉ tùy tiện nhặt ra một cái mà thôi. Vũ Đức Chân Quân khiêm tốn từ chối, đưa họ đến đại môn, đến khi họ khuất dáng phía xa mới quay người lại, ánh mắt âm trầm. " Ly Băng đâu?" Thanh Sư đáp: " Đang chờ trong phòng ạ." Mộ Cửu đi cùng Lưu Tuấn ra khỏi địa giới của Vũ Đức Tiên phủ, quay đầu lại không nhìn thấy gì nữa, lúc này mới ngừng chân mở miệng: " Đa tạ đại nhân đã giúp ta, bây giờ ta sẽ về điều tra trước, khi nào có tiến triển mới sẽ báo lại cho đại nhân." Lưu Tuấn từ đầu đến cuối không nhìn được nàng đã làm gì, cũng không biết được tin tức lấy được từ chỗ của Vũ Đức ấy có đáng tin cậy hay không, nhíu mày hỏi nàng: " Ngươi đang thần thần bí bí làm gì vậy?" Mộ Cửu cười hắc hắc: " Đại nhân sẽ sớm biết thôi! Ta đi trước đây!" Nói xong, nàng liền ôm lấy A Phục chạy như bay về Chu Tước quán. Lưu Tuấn mắng một câu "tiểu nha đầu phiền phức", cũng tự đi về phủ của mình. Một người một hổ chạy vào Chu Tước quán, thẳng đến Tử Linh uyển. Lục Áp biết nàng trở về liền bước ra hành lang, thấy nàng chạy trốn thở hồn hển liền thuận tay cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, nói: " Cứ từ từ." Mộ Cửu lấy tóc của Vũ Đức Chân Quân từ trong túi áo ra, nói: " A Phục lập công lớn!" Sau khi nói hết sự tình từ đầu đến cuối, nàng lại nói với Hồ Vương, " Có một chuyện ngài nói không sai, Vũ Đức Chân Quân thực sự rất có mị lực, không chỉ vóc người được mà còn rất có giáo dục, quả thực khiến người ta tự ti mặc cảm!" Nàng nói bằng giọng điệu đặc biệt hăng hái, nhưng Hồ Vương và Thượng Quan Duẩn chỉ quái dị nhìn nàng chằm chằm. Nàng có chút cụt hứng, lúc này, Lục Áp âm u trầm giọng nói: " Đẹp cỡ nào?" Mộ Cửu: "..." Lục Áp sâu sắc trừng nàng một chút, sau đó đặt cọng tóc lên mặt bàn, vận linh lực, toàn bộ mặt bàn liền biến thành một chiếc gương lớn, cảnh tượng và nhân vật bên trong dần dần rõ ràng. Hình ảnh chạy nhanh như một bộ phim. Một ngọn thanh sơn nguy nga hiện ra, phía trên là một Tiên phủ thấp thoáng trong rừng trúc. Đỉnh núi được mây mù bao phủ, kim quang xán lạn, vừa nhìn đã biết đó chính là nơi ở của tiên nhân có đạo hạnh cao thâm của Thiên giới. Sau đó, một người thân mặc thanh sam xuất hiện, khuôn mặt tinh tế như một bức tượng được chạm khắc tỉ mỉ, còn mang theo vẻ phong lưu như đã có từ khi được sinh ra, khiến sự chú ý của người ta rất nhanh đặt vào hắn. Hồ Vương nói: " Đây chính là Thanh Bình Tinh Quân!" Lục Áp xem xét Mộ Cửu một chút, thấy nàng hai tay chống cằm, say sửa ngon lành ngắm nhìn, không nhịn được đẩy hình ảnh nhảy sang cảnh khác. Hắn ta có gì để nàng ngắm? Hắn năm đó còn đẹp gấp mười lần hắn ta được chưa... Huống chi hiện tại hắn ta còn là một lão già, tại sao nàng lại cảm khái như vậy? Yêu cầu của nàng cũng thật là thấp. Hình ảnh chạy thêm một chút, bỗng nhiên có một nữ tử xuất hiện. Một hồng y nữ tử nằm ở bên đường, sắc mặt vàng như nghệ, quả nhiên là đang thoi thóp. Thế nhưng, khuôn mặt đó nhìn qua vẫn vô cùng mĩ lệ, đặc biệt là đôi mắt đang nhắm chặt kia, thật khiến người ta không kìm được muốn suy đoán đó là một đôi mắt đẹp đến nhường nào. Hình ảnh tiếp tục, nữ tử tỉnh lại, đây là đoạn ký ức sầu đau triền miên của Thanh Bình, rồi đến khi hắn đi đến một con đường, hình ảnh bỗng đột nhiên biến mất. " Có chuyện gì thế?" Mộ Cửu ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi. Lục Áp nhướn mày: " Trí nhớ của hắn tới đây đã bị xóa đi rồi." Mộ Cửu giật mình. Nàng biết Lục Áp muốn lấy tóc là bởi muốn xem kí ức một cách rõ ràng, vừa rồi xem qua cũng đều như vậy, vậy tại sao ký ức của Vũ Đức đến đây lại đột nhiên đứt đoạn? Thật giống như có người không muốn hắn nhớ lại gì đó... " Nếu ta đoán không sai, kẻ xóa đi ký ức của hắn hẳn là phu quân của Phi Y." Hồ Vương lên tiếng. " Có thể." Lục Áp ngồi xuống giường, chậm rãi nói, " Đối phương không muốn bị hắn nhớ kĩ, lại biết hắn sẽ trở lại Thiên Đình, để tránh đi hậu họa nên mới xóa đi đoạn ký ức này của hắn. Cũng bởi vì thế, mấy ngàn năm nay trên Thiên giới cũng không ai biết chuyện gì xảy ra sau đó." Mộ Cửu nhìn chằm chằm luồng bạch quang giữa bàn, cũng ngồi xuống. " Nếu các ngươi suy đoán không sai, vậy cũng chỉ có thể nói người này kiếp trước đã làm chuyện gì đó có lỗi với hắn, vì thế mới ra tay xóa trí nhớ của hắn đi. Còn nữa, Phi Y vì sao lại phải theo chồng của nàng ta trở về? Nếu trở về, vậy tại sao lại phải chọn một ngày cùng nhau nhảy xuống Tru Tiên Đài? Thanh Bình tái thế trở thành Hoàng Đế, vậy Phi Y đâu? Nàng có sống sót không?" Nàng vừa nói ra những câu này, Lục Áp và Hồ Vương cùng sững người một lúc, không sai, những gì họ thấy chính là ký ức khi hắn là tiên, không liên quan đến đoạn hồi ức đó của Vũ Đức, nhưng liệu điểm then chốt có xuất hiện khi xem kí ức của hắn ở nhân gian? Dường như đồng thời, họ đứng dậy, lần thứ hai vận linh lực, tiếp tục duy trì hình ảnh. Một mảnh ánh sáng màu trắng chạy dài, dài đến mức Mộ Cửu dường như không còn ôm hi vọng gì nữa, cuối cùng cũng xuất hiện một tòa nhà, bên trong là cao lương mỹ vị, ba đỡ và nha hoàn, đám người già trẻ, tất cả đều lòng như lửa đốt nhìn chằm chằm vào căn phòng bên trong tấm rèm cửa. Rất nhanh, một đứa bé được ôm ra, mặt mày thanh tú tuấn lãng, đã có sáu, bảy phần tương tự Vũ Đức Chân Quân. Đứa trẻ này nhanh chóng lớn lên, đọc sách tập võ, dần dần trưởng thành. Tên của hắn, được mọi người đặt là Triệu Khắc. Đến năm Triệu Khắc mười ba tuổi, một đám quan binh bỗng ập đến nhà hắn, một gia tộc trên dưới 300 người, tất cả đều bị giải đến chợ xử trảm. Đao phủ hành hình đã từng chịu ân cha của Triệu Khắc, khi gϊếŧ Triệu Khắc liền cố ý chém lệch đao, một đao chém xuống vai khiến hắn ngất đi, sau đó giấu hắn vào trong đám tử thi. Trong đêm hôm đó, người của đao phủ lén đưa hắn ra ngoài, giấu hắn trong hầm mấy ngày, thừa dịp Hoàng Đế xuất kinh liền mang Triệu Khắc ra khỏi kinh thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]