Khi đám người Cơ Mẫn Quân vừa từ Hồ cung đi ra, Lâm Kiến Nho đang tiến vào Tiên Linh Tuyền. Đây là một cơ hội tuyệt diệu, có thể giúp hắn khảo nghiệm linh căn của chính mình. Hắn cũng không nghĩ rằng Cơ Mẫn Quân có gan đến Thanh Khâu gây sự, hơn nữa còn mang theo thi thể của Lâm Tiếp, trước khi đi, Hoa Thanh hỏi hắn có đi hay không, đương nhiên hắn sẽ không đi, hắn không có mặt mũi đi gặp Mộ Cửu, nếu chuyện này còn làm ảnh hưởng đến tiến triển của vụ án, vậy hắn quả thực không thể giải thích với nàng tất cả những chuyện này. Hơn nữa hắn biết, một khi hắn ở đó, khi đối chất, Cơ Mẫn Quân tuyệt đối sẽ coi hắn làm lá chắn, nói như vậy, tình hình sẽ càng trở nên phức tạp. Hắn nói muốn ở lại quét dọn linh đường, được Hoa Thanh đồng ý. Trên thực tế, Hoa Thanh cũng không thô bạo, hắn đối với chúng huynh đệ đồng môn vẫn rất chiếu cố, đương nhiên sẽ vui mừng vì khi Lâm Tiếp chết rồi còn có người làm vài việc để tưởng niệm, đặc biệt người này còn là đứa con trai duy nhất Lâm Kiến Nho. Sau bữa trưa, hắn liền lặng lẽ đến nơi này, nơi này không phải cấm địa, không cần canh gác nghiêm mật. Sở dĩ nói là lặng lẽ, là bởi hắn muốn tránh tai mắt của người khác, bằng không, hành vi của hắn rơi vào trong mắt Cơ Vĩnh Phương rất dễ tạo ra những sy đoán bất lợi cho hắn. Bên dưới vách đá có một con suối cạnh rừng trúc. Lâm Kiến Nho run rẩy cắt tay, nhỏ xuống hai giọt máu, máu dần dần tản ra, nhạt màu đi, hòa làm một thể với nước suối... Thế nhưng, đến khi nó chuyển sang màu hồng phấn liền không nhạt đi nữa. Linh căn không thanh khiết, nước sẽ chuyển hồng!... Nói như vậy, điều Lương Thu Thiền nói là sự thật? Lúc trước, khi Cơ Mẫn Quân thay hắn thanh tẩy linh căn, quả nhiên là không thanh tẩy triệt để? Nhịp tim của hắn đập có chút vô lực. Là thật... Nói cách khác, không chỉ không tiếp thu được tiên pháp sư môn, hắn còn cách xa ngày có thể đắc đạo thành tiên thêm một bước? Hắn nhìn con suối bên cạnh, nhìn màu đỏ thật lâu vẫn chưa tản đi, ánh mắt bỗng trở nên tàn nhẫn, mười ngón tay thẳng tắp găm vào tảng đá bên suối. Lương Thu Thiền còn mặt mũi nói hắn vong ân bội nghĩa, hắn cần gì phải minh ân, cần gì phải tận nghĩa với họ?! Nước suối phản chiếu vẻ mặt dữ tợn của hắn, hắn bỏ qua một bên, ngồi xuống đất, lấy từ trong túi ra viên Đại Mãn Kim Đan. Vốn hắn muốn đến khi trở về Thiên Đình mới sử dụng nó, bây giờ xem ra không cần thiết nữa. Hắn lập tức nuốt viên Kim Đan xuống, nhất thời chỉ cảm thấy một luồng khí mát lạnh một đường từ yết hầu tiến thẳng xuống dưới, luồng khí này sau khi đi qua lục phủ ngũ tạng liền tiến thẳng đến đan điền, hóa thành một dòng nước ấm, bao lấy hai mạch Nhâm Đốc... Hắn rõ ràng đã thấy, Lâm Tiếp sau khi uống viên đan dược này vẫn rất bình tĩnh an tường, tại sao đến hắn lại thô bạo như vậy? Hắn cúi đầu nhìn xuống suối, thất khiếu chảy máu, cắn răng cố chịu đựng đau đớn từ khắp kinh mạch --- hắn biết, đây là do linh lực quá ít, không hấp thụ được viên linh đan này... Sau khi đám người Minh Nguyên Tông rời đi, Hồ Cung liền yên tĩnh lại. Tối hôm qua, Hồ Vương mở đại yến hội ở thiện cung để chiêu đãi Mộ Cửu, Thượng Quan Duẩn và Lục Áp, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là Lục Áp mà thôi. Tuy Mộ Cửu mới là tiên sai, Lục Áp phải ngồi bên trái của nàng, nhưng lão hồ ly kia cứ liên tục ra hiệu cho cung nữ mang thêm đồ ăn đến cho hắn, rót rượu cho hắn, nàng có ngu đến mấy thì cũng có thể nhìn ra. Lão hồ ly bây giờ và lão hồ ly lúc trước vẫn luôn vểnh mũi lên trời ngạo mạn thật như hai người khác nhau a! Lục Áp xác thực là có lai lịch. Hơn nữa còn là lai lịch rất đáng gờm. Nàng vì nhận thức được điều này mà có chút mất tập trung, khi đó, Lục Áp liền gắp cho nàng một tảng thịt bụng cá lớn: " Con cá này mặc dù không thể so sánh được với cá chép mà ta nói nhưng vẫn rất ngon, nàng ăn nhiều một chút." Một bàn người liền nhìn sang. Mộ Cửu xấu hổ đến mức thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, vậy mà hắn vẫn vân đạm phong khinh mà nói rằng: " Đây là vợ chưa cưới của ta." Hồ Vương phun rượu từ lỗ mũi ra ngoài, Vương Hậu tuy có giật mình, nhưng vẫn biết điều bất mãn trừng chồng mình một chút. Còn Mộ Cửu... nàng chỉ còn kém trực tiếp phun máu thôi... Có điều, nàng còn chưa tìm được lời lẽ thích hợp để giải vây cho mình, lão hồ ly đã xoay câu chuyện sang vụ án tiểu hồ ly bị ngộ hại. Đến khi tiệc rượu kết thúc, mọi người liền đi tới thư phòng, theo đề nghị của Mộ Cửu, một nhà lão hồ ly đều đến, kể cả tiểu hồ ly đang được Thượng Quan Duẩn ôm vào lòng. Mộ Cửu đến đây mới coi như thoát ra khỏi ánh hào quang của Lục Áp. Lúc trước đến đây vốn chỉ để thu thập manh mối và chứng cứ, có điều không nghĩ tới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại lão hồ ly chịu phối hợp, nàng đương nhiên có thể thực hiện chính sự, sau đó tranh thủ dẹp đường hồi phủ sớm hơn một chút. Mộ Tiểu Tinh phải ở lại Tử Linh uyển một mình, không biết có bị ai bắt nạt hay không. Mộ Cửu để tiểu hồ ly thuật lại quá trình bị ngộ hại một lần. Tiểu hồ ly nhờ có nguyên đan của Lục Áp nên mới tìm được nguyên thần, tuy lúc này không thể biến thành người được nhưng mồm miệng vẫn rất rõ ràng, hơn nữa, câu chuyện nó kể so với những gì Lục Áp sử dụng linh lực để nhìn thấy cũng không khác nhiều. Hóa ra ngày đó, hung thủ giả bộ nói tỷ tỷ của nó gặp nạn ở một bờ sông ngoài Thanh Khâu, vì nóng ruột cho tỷ tỷ, nó vì xưa nay chưa từng bị ai lừa gạt qua liền không kịp suy nghĩ nhiều mà đi theo chúng ra khỏi thành. Lục Áp hỏi: " Ngươi còn nhớ trên người hung thủ có gì đặc biệt không?" Mộ Dung Duệ Kiệt suy nghĩ một chút, nói: " Trước khi phun ra hồ đan, ta có nghe được một chút, chúng nói phải về Thiên Đình." " Về Thiên Đình?" Mộ Cửu ngạc nhiên. Là người của Xiển giáo, phải về Thiên Đình, chẳng lẽ là người của Đâu Suất Cung? " Có thể có khả năng chúng cố ý nói vậy hay không?" Nàng hỏi. " Ta nghĩ hẳn là không phải." Mộ Dung Duệ Kiệt ngồi trên ghế trầm tư, lông mày nhăn lại thật giống một con mèo nhỏ, " Vì chúng nói rất nóng lòng, giọng điệu lúc đó cũng rất nghiêm túc, thậm chí còn nhắc tới Tinh Quân nào đó. Tuy rằng ta không nghe rõ, nhưng có khẳng định rằng chúng tới từ Thiên Đình." Ánh mắt của tiểu tử này trong suốt, không hề nói dối. Mộ Cửu nghe đến đó liền gật đầu, tiên nhân trên Thiên Đình không phải Nguyên Quân thì chính là Tinh Quân, không phải Tinh Quân thì chính là Chân Nhân, nhưng Tinh Quân có thể chế được Độn Thân Phù thì không có nhiều! " Hóa ra chẳng những là người của Xiển giáo, hơn nữa còn là người của Cách Hận Thiên!" Hồ Vương nghe tới đó, không khỏi phất tay áo, " Hừ! Ta rất muốn xem Thái Thượng Lão Quân giải thích cho lão phu thế nào!" Bàn về bối phận, Thái Thượng Lão Quân là đệ tử của Hồng Quân, Hồ Vương là Cửu Vĩ Hồ của Nữ Oa, chênh lệch nhau mấy cấp bậc, nhưng bàn về thân phận, thân phận quốc chủ Thanh Khâu chắc chắn sẽ không thấp hơn Thái Thượng Lão Quân. Vụ án đã đến bước này, đúng là Thái Thượng Lão Quân nên cho Thanh Khâu một lời giải thích. Có điều, còn có một đại thần ở đây, lão vẫn là nên khiêm tốn một chút... Mộ Cửu có chút nghiền ngẫm: " Không biết gia đình hai tiểu hồ ly bị ngộ hại còn lại thì sao?" Hồ Vương nhiệt tình, nhanh chóng cho mời người đến. Hóa ra hai gia đình còn lại đều mang dòng dõi hoàng tộc, hai tiểu hồ ly nhà họ không may mắn như Mộ Dung Duệ Kiệt, tuổi của chúng còn nhỏ hơn, một con chưa kết hồ đan, một con hồ đan trực tiếp bị đánh nát, cho dù là ai đều không đủ sức thay đổi cục diện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]