" Có chuyện gì?" Lục Áp cũng đặt chén trà xuống hỏi chuyện. " Hùng tướng quân canh giữ cung điện nói rằng họ là quốc tông của Tử Cưu quốc, mới đây không lâu đã chết mất hai Tán Tiên, còn nói là do Tam muội đánh chết. Một kẻ trước đó vốn không chết, nhưng buổi tối hôm kia đã bị tam muội lén lút lẻn vào tông môn gϊếŧ hại, ngay cả đan điền cũng đánh nát. Hiện tại họ mang thi thể đến, đòi trả thù!" Mộ Dung Tuyết Cơ nói nhanh. Mộ Cửu nghe nàng ta nói về chuyện chết hai tán tiên vẫn cảm thấy bình thường, nhưng khi nghe nàng ta nhắc đến "tam muội" liền không khỏi sững sờ! Từ khi họ tiến vào Thanh Khâu cho tới giờ vẫn chưa gặp được Mộ Dung Liễu Diệp, vậy nàng đi đâu? Mấy ngày trước, nàng còn nói rằng đang đuổi gϊếŧ một tên Tán Tiên, lẽ nào đúng là nàng đuổi tới? " Làm gì có cái lí đó!" Hồ Vương cả giận nói, " Lão phu mất hai tông chất, Duệ Nhi cũng suýt không còn, ta chưa đi Cách Hận Thiên trả thủ, vậy mà chúng cũng thật to gan, dám xông vào Thanh Khâu làm ầm í? Truyền ý chỉ của lão phu, các tướng quân canh giữ cổng thành đều ra ngoài nghênh địch! Tới một kẻ gϊếŧ một kẻ! Gϊếŧ một ta thưởng một!" " Hồ Vương!" Mộ Cửu cả kinh, vội vàng chạy đến trước mặt lão, " Ngươi vừa mới giấy trắng mực đen viết rằng sẽ không tàn sát người vô tội, không thể lật lọng!" " Hừ! Lão phu nói không tàn sát người vô tội, chứ không nói không gϊếŧ những kẻ muốn chết tìm tới cửa!" Nói xong, lão phất tay áo muốn rời đi. Lục Áp lúc này mới lên tiếng: " Chậm đã." Hồ Vương dù sao vẫn sợ hắn, bất đắc dĩ quay lại. Lục Áp liền hỏi: " Tam nha đầu nhà các ngươi đâu?" Hồ Vương nhíu mày. Mộ Cửu cũng nói: " Đúng vậy! Biết rõ ngọn ngành trước vẫn là quan trọng hơn, một mực đánh gϊếŧ không thể giải quyết được vấn đề! Không bằng mở kết giới ra, mời họ vào giải thích, như thế không chỉ thể hiện phong phạm vương giả của Hồ Vương ngươi, mà còn tránh cho hiểu lầm sâu sắc thêm. Ngươi triệu hồi Liễu Diệp Đế Cơ hỏi rõ, sau đó hẵng xử trí cũng không muộn. Nếu là tới để gây chuyện, chỉ bằng mấy tên đệ tử Xiển giáo làm sau nhảy ra khỏi bàn tay ngươi được?" Nàng không động viên không được a, con hồ ly này nếu điên lên thì cũng có thể bất chấp tất cả đây! Trận này nếu như đánh nhau thật, vụ án của nàng cũng không phá nổi. Cái gì mà tấn chức dọn nhà tích công đức, tất cả đều trở thành mây bay. Hồ Vương sờ sờ mặt tỏ vẻ đã biết, cuối cùng cũng đem lời nói của nàng cho vào tai mất phần, hơn nữa, nhìn Lục Áp đứng phía sau nàng cười cười, bộ dạng nếu lão dám nói không sẽ lập tức ra tay, lão liền cảm thấy không thể vượt qua chính mình một lần nào nữa! Vì thế, lão ngoan ngoãn nói: " Truyền lệnh của bản vương, đưa những kẻ gây chuyện đến Cửu Xương điện! Mời Tam Đế Cơ lập tức hồi cùng!" Đám thị vệ nhanh chóng chạy đi thực thi mệnh lệnh. Mộ Dung Tuyết Cơ nhìn về phía Lục Áp đang theo sát Mộ Cửu, khuôn mặt đầy oán khí, cũng theo sau bước ra khỏi điện. Tại cổng thành Thanh Khâu, Hoa Thanh dẫn theo Cơ Mẫn Quân cùng bốn vị trưởng lão trong môn phái và một số đệ tự im lặng đứng bên ngoài kết giới. Chiến thần Cửu Vĩ Hồ quả nhiên danh bất hư truyền, kết giới này, đừng nói họ có thể phá tan, chính là dù muốn đưa một người đi qua cũng không làm được. Thế nhưng, họ biết thị vệ bên trong nhất định đã truyền lời cho Hồ Vương. Nếu Hồ Vương xuất hiện là tốt nhất, còn nếu phái người đuổi gϊếŧ, họ vừa vặn có thể mượn cơ hội này lên Cách Hận Thiên cáo huyết trạng. " Thế nào? Có tấn công không?" Đợi được nửa canh giờ, Cơ Mẫn Quân đã không nhịn được. Nàng ta chưa từng bị sỉ nhục như vậy. Nàng ta là quận chúa Tử Cưu quốc, là một tu sĩ Hóa Thần kỳ trong Minh Nguyên Tông, mà trong một môn phái tu tiên có thể có bao nhiêu Hóa Thần kỳ đây? Mà hiện tại, nàng ta lại bị người ta gϊếŧ chồng ngay dưới mắt mình! Cơ Mẫn Quân và Lâm Tiếp không thể nói là một đôi phu ân ái cái gì, thiên phú của Lâm Tiếp bình thương, lúc trước bởi được tiên sư độc truyền nên mới cưới Cơ Mẫn Quân. Cơ Mẫn Quân lúc đầu cũng từng vì những lời đường mật của hắn mà mê muội, cộng thêm tướng mạo của hắn cũng không tệ lắm, bởi vậy mới đồng ý gả cho hắn. Nhưng dần dần, bản tính trêu hoa ghẹo nguyệt của Lâm Tiếp cũng lộ ra, Cơ Mẫn Quân đối với hắn cũng không còn tâm tư gì nữa. Ba ngàn năm phu thê, họ đã sớm mang tình ý lúc trước thả trôi theo gió. Sau đó, Cơ Mẫn Quân chỉ coi việc giáo dưỡng con gái là nhiệm vụ của mình. Không ngờ rằng 400 năm trước, nhân tình bên ngoài của Lâm Tiếp lại mang bụng lớn tìm tới cửa! Nàng ta lấy thân phận quận chúa Tử Cưu quốc gả cho hắn, vậy mà hắn đến chết cũng không chịu hối cái! Cuối cùng, nàng ta cũng hết nhẫn nại, chút ân nghĩa cuối cùng hoàn toàn biến mất, nàng ta hạ độc chết tiện nhận kia, vốn tạp chủng đó nàng ta vốn không muốn giữ, nhưng Hoa Thanh đạo nhân nói nó mang huyết thống Lâm thị, nên giữ lại. Giữ lại thì giữ lại thôi, nàng ta vừa vặn có thể hành hạ nó, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của Lâm Tiếp một chút. Bốn trăm năm tiếp theo, nàng ta không chút biến sắc, nhưng lại lấy việc con trai ruột của Lâm Tiếp bị dằn vặt làm niềm vui, cũng không nghĩ đến, mới qua được 400 năm, hắn cũng đã chết! Để vĩnh viễn nhắc nhở bản thân rằng Lâm Tiếp đã phong lưu như thế nào, nàng ta cố ý không ngăn cản hắn truyền tâm pháp cho tạp chủng kia, nhưng lại cố ý không tẩy sạch linh căn cho nó! Nàng ta còn chưa phát tiết xong oán khí ba ngàn năm, con Hồng hồ ly của Thanh Khâu lại dám gϊếŧ hắn! Những năm sau này nàng ta phải tìm ai cho hả giận đây? Nàng ta nhất định phải báo được mối thù này! Hơn nữa, sau lưng nàng ta còn có toàn bộ Minh Nguyên Tôn, còn có Thái Thượng Lão Quân và toàn bộ Xiển giáo! Hôm nay nếu đánh nhau, Thái Thượng Lão Quân còn có thể không ra mặt sau? " Bắt đầu tấn công đi!" Nghĩ tới đây, Cơ Mẫn Quân đã bắt đầu có chút phập phồng thấp thỏm. " Có người ra!" Hoa Thanh đang chuẩn bị khuyên nàng ta bình tĩnh, kết giới Thanh Khâu liền mở, hai chiến tướng uy vũ eo đeo bảo đảo bước ra. " Quốc vương có lệnh, mời chúng tiên Xiển giáo vào Cửu Xương Điện nói chuyện." Nói xong liền bước tới trước kết giới, biến ra một cánh cổng, đứng hai bên. Tất cả đều sững sờ, dựa theo tính tình đám Cửu Vĩ Hồ thì vốn không nên có biểu hiện như thế này, đáng lẽ phải không nói một lời bắt đầu chém gϊếŧ mới đúng. Vậy mà đứng ở đây có chưa đến mười mấy người, Thanh Khâu cứ như vậy hữu hảo mở cửa nghênh tiếp? " Không biết có phải âm mưu hay không?" Lương Thu Thiền do dự. Hoa Thanh đạo nhân suy nghĩ một chút, nói: " Không biết. Nếu Hồ Vương muốn làm khó chúng ta, hẳn không cần mất thời gian như thế này. Vào thôi." Dứt lời, hắn tiên phong bước qua cửa. Lương Thu Thiền thấy vậy cũng theo sát phía sau. Nàng ta đương nhiên phải đề cao cảnh giác, nhưng ngay sau khi tiến vào kết giới, chỉ thấy cảnh tượng thật không hổ bốn chữ Thượng Cổ Tiên Cảnh, khắp nơi đẹp không sao tả xiết, cư dân trong thành ai ai cũng điểm đạm mỉm cười. Hơn nữa, họ cũng không mang hình dạng Cửu Vĩ Hồ đi lại khắp nơi, mà mang hình dạng con người trồng rau cày ruộng. Đi như vậy mấy chục dặm, vượt qua ba ngọn đồi thấp, họ liền đi đến hồ nước bên ngoài Hồ Cung. Kiến trúc Hồ Cung xa hoa, không hề giống bất kì thứ gì trong cửu châu đại địa, phần lớn được xây bằng đá và gỗ. Lương Thu Thiền cũng chỉ mới 900 tuổi, kiến thức chưa đủ, dọc đường đương nhiên vẫn luôn âm thầm kinh ngạc. Hai vị tướng quân trực tiếp đưa họ đến chủ điện của Hồ Cung, Cửu Xương điện, cổng cung vừa mở, cạnh tượng rường cột chạm trổ lung linh, khắp nơi đều là kim ngân bảo thạch, sàn bạch ngọc hiện lên khiến đám người sáng cả mắt! Còn chưa kịp xem đủ, trên thạch đỉnh cao hơn ba trượng phía trước đã có người truyền mệnh:" Chưởng môn Hoa Thanh của Minh Dương Tổng, Tử Cưu quốc mang người đến!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]