Ngoài cửa sổ, ánh trăng đổ xuống mặt đất, bóng cây loang lổ. Gió nhẹ thổi từ nam qua bắc, từ trên núi đến sườn núi, thổi đến rừng thông mênh mông trên núi Minh Nguyên Tông. Âm thanh xào xạc của cánh rừng nghe thật chói tai, nhưng tổ sư gia Minh Nguyên Tông lại thích cây thông, không chỉ đem mười mấy ngọn núi thuộc tông phái biến thành rừng thông, mà ngay cả chậu hoa trong viện cũng biến thành cây thông. Lâm Kiến Nho không thích cây thông, bởi sâu róm rất yêu thích loại cây này, vừa đến mùa xuân, sâu róm đen thùi lùi có to có nhỏ sẽ bò đến phòng chứa củi, trên cành cây, trên băng ghế, trên giường, bất kì góc nhỏ nào cũng không thoát khỏi, không chú ý cũng có thể tóm được một con. Theo lí thuyết, những con sâu này không thể bò đến Bích Lưu Động phủ được, bởi ở động phủ, ngoài sân hay trong viện đều có tiên chướng, đừng nói sâu róm không vào được, ngay cả rắn cũng không thể vào. Thế nhưng, nơi hắn ở cũng không thuộc về kiến trúc chính của động phủ, mà là một trong ba gian phòng chứa củi ở phía tây. Những đệ tử mới nhập môn hàng ngày đều phải đốn củi nhóm lửa, vì thế không bố trí tiên chướng. Tuy từ khi hắn đột phá Trúc Cơ đã không còn phải sống trong phòng chứa củi nữa, nhưng những kí ức buồn nôn này vẫn khiến hắn có ấn tượng sâu sắc. Hắn đứng trên hành lang, nhìn mặt trăng trên bầu trời, tâm tình vô cùng bình tĩnh. Đúng, cuối cùng hắn vẫn trở về. Ở Chu Tước quán, Lương Thu Thiền như dùng dao đâm hắn, đây không chỉ là sỉ nhục, mà còn là bóp nát hi vọng miễn cưỡng của hắn. Hắn cho rằng linh căn của hắn đã được tẩy sạch, nhưng trên thực tế không phải như vậy. Hắn phải quay về tìm hiểu ngọn ngành, hắn còn muốn hãnh diện sống trên đời này, còn muốn chữa trị cho nguyên thần của me hắn, hắn sẽ không bỏ qua. " Đêm nay, bốn người các ngươi trực ban." Dưới thềm có ba người đi tới, cầm đầu là một phụ nhân cao gầy, lông mày như ngọn núi, ánh mắt tỏa ra hàn khí. Phía sau bà ta là hai người khác mặc tử sam, cằm kiêu ngạo hất lên. Chính là phu nhân của Lâm Tiếp, Cơ Mẫn Quân và hai nữ nhi, Cơ Vịnh Phương và Cơ Bội Phương. Minh Nguyên Tông nằm trong Tử Cưu quốc, cách Thiên Đình hơn mười ngàn dặm, lại là quốc tông, trong toàn bộ Tử Cưu quốc thì thế lực của Minh Nguyên Tông là lớn nhất. Cơ gia xuất thân từ Tử Cưu quốc, Cơ Mẫn Quân là người hoàng tộc, vì thế, con gái bà ta toàn bộ đều mang họ Cơ. Mà Lâm Kiến Nho hắn sở dĩ mang họ Lâm, tất cả đều là bởi Cơ Mẫn Quân căn bản không để ý tới hắn có mang họ Lâm hay không. Mấy ngày nay, Minh Nguyên Tông gặp chuyện, bách tính trong nước cũng không khỏi lo sợ nghi hoặc, bởi hai vị trưởng lão bản lĩnh cực cao của Minh Nguyên Tông là Tử Anh Chân Nhân Lâm Oành và Vũ Dương Chân Nhân Lâm Tiếp liên tiếp gặp đòn nghiêm trọng. Mấy ngày trước, Tử Anh Chân Nhân đã đi về cõi tiên, mà Vũ Dương Chân Nhân thì đang trọng thương, hiện nay còn không biết là ai đã hạ thủ. Lâm Tiếp đã nằm trên giường mười ngày mà chưa thấy khởi sắc, sau khi chưởng môn Hoa Thanh tự mình thay hắn liệu gân sơ mạch cuối cùng cũng coi như có thể mở mắt. Cơ Mẫn Quân bèn dặn dò ba nữ nhi thay phiên nhau trông lo phụng dưỡng, các đệ tử đứng bên ngoài ngày đêm thủ hộ. Hôm nay Lâm Kiến Nho vừa cùng Cơ Vịnh Phương từ Thiên Đình chạy về, việc trực ban liền chia luôn cho hắn. Mà đúng ra, hắn là nhi tử của Lâm Tiếp, cũng nên vào phòng phụng dưỡng Lâm Tiếp cùng Cơ Vịnh Phương, nhưng Cơ Mẫn Quân cũng không cân nhắc điều này. Hắn cũng không hề không vui. Ở Minh Nguyên Tông, những lần chèn ép cùng xa lánh trắng trợn như thế đối với hắn đã không còn gì xa lạ. Lại như hắn nói với Lương Thu Thiền, không ai coi hắn là nhi tử của Lâm Tiếp, trừ khi có yêu cầu gì đối với hắn. " Đệ tử tuân mệnh!" Ba người khác trung khí mười phần đáp. Hắn cũng gật đầu. Cơ Vịnh Phương bước qua trước mặt hắn, hừ một tiếng, sau đó thẳng tắp tiến vào phòng. Hắn cũng không hề không cam lòng. Nếu việc linh căn của hắn không thanh khiết là sự thực, nếu hắn vĩnh viễn không thể đột phá lên cảnh giới tiếp theo, chấp nhất với những chuyện nhỏ nhặt này đều không có chút ý nghĩa nào. Lâm Kiến Nho định đi đến thềm đá ngồi một chút, cửa phòng phía sau bỗng nhiên mở ra. Cơ Vịnh Phương lạnh lùng xuất hiện sau cánh cửa: " Đi tìm chưởng môn sư bá mang hai viên Thanh Tủy Đan đến đây!" Nói xong cũng không chờ hắn đáp lại, cánh cửa liền đùng một cái khép lại. Hắn không nói gì, cũng không dừng lại, quay người đi về phía động phủ của chưởng môn. Hắn biết, cách Bích Lưu Sơn không xa, trên đỉnh Thước Lan có một tiên linh tuyền, chỉ cần nhỏ một giọt máu xuống, nếu linh căn tinh khiết, nước sẽ trở nên trong suốt, còn nếu không, nước sẽ chuyển thành màu đỏ. Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm cơ hội thử xem. Động phủ của chưởng môn nằm trên đỉnh Tiêu Ngọc, cách Thước Lan không xa, hắn có thể sẽ tìm được cơ hội. Tiên Ngọc Sơn là ngọn núi cao nhất Minh Nguyên Tông, gọi là Hoa Thanh Tiên phủ, chưởng môn liền có đạo hiệu là Hoa Thanh Đạo Nhân. Lâm Kiến Nho trực tiếp lên núi, lúc này, đèn trong tiên phủ còn sáng như ban ngày, qua cửa sổ thấy bóng người đông đảo, hiển nhiên các trưởng lão trong tông còn đang thương nghị vụ sự. Hai vị trưởng lão trong tông đồng thời bị thương, đây là đại sự gần 500 năm qua chưa xuất hiện, chưởng môn tiếp thu ý kiến quần chúng, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc. Hắn đi vào, muốn tìm tiên đồng hỏi thăm, nào có biết đám tiên đồng cũng lười biếng lẻn đi nơi nào. Vì thế, hắn không thể làm gì khác hơn là tự mình đi, xuyên qua vườn hoa nhỏ, hướng về phía chính viện nơi có tiếng người nói mơ hồ truyền đến. " ... Thậm chi còn đả thương hai vi thượng tiên trong tông, đám hồ ly Thanh Khâu đã quá mức quá phận rồi! Cũng không biết Cách Hận Thiên đưa ra thuyết pháp gì đối với chuyện này?" Người trong điện có lẽ đang vô cùng tức giận, âm thanh rơi vào tai Lâm Kiến Nho không xót chữ nào. Nghe đến đó, bước chân của hắn không khỏi dừng lại, người nói chuyện là một trong những trưởng lão, sư huynh của Lâm Tiếp. Trong tông, ngoại trừ Tử Anh Chân Nhân và Lâm Tiếp thì không còn ai bị thương, nói như vậy, lời của hắn là chỉ hai người họ? Hồng hồ ly Mộ Dung Liễu Diệp ngày đó có nói đã đả thương hai tên Tán Tiên Xiển Giáo ở Bắc Di đảo, hóa ra là Lâm Tiếp và Tử Anh Chân Nhân, Lâm Tiếp hóa ra chính là bị hồ ly Thanh Khâu hạ thủ?! Như vậy, lúc đó nàng ta nhìn hắn tới lui, chẳng lẽ là bởi hắn có chỗ tương tự với Lâm Tiếp? Tuy rằng hắn đã sớm biết chuyện hồ ly Thanh Khâu đi khắp nơi hạ thủ với Xiên giáo, cũng biết rõ lực sát thương của họ tột cùng lớn thế nào, nhưng cũng không nghĩ tới sự việc ại phát sinh ngay bên cạnh mình – trong tông đến giờ vẫn giấu kín hung thủ một cách chặt chẽ, bởi vậy hắn cũng cho rằng thật sự vẫn chưa tìm ra hung thủ, hóa ra là Cửu Vĩ Hồ... Hắn bỗng dưng nhớ đến Mộ Dung Liễu Diếp suýt nữa đã gϊếŧ chết hắn ở vùng ngoại ô Đại Ninh, lông mày lập tức nhíu chắt, trên tay cũng không có cảm giác mình đang dùng lực. Mộ Cửu lúc này chắc chắn đang ở Thanh Khâu, không biết nàng thế nào? " Lão Quân đang bế quân, không xuất hiện. Mấy vị tổ sư gia Đâu Suất Cung đều đã biết chuyện này, hơn nữa đã bàn bạc với Thiên Binh Doanh, thế nhưng lai lịch Thanh Khâu khoogn nhỏ, ta lo không biết chúng ta có đòi được công đạo gì hay không. Phải biết, mặc dù chúng ta là đệ tử dưới tướng Lão Quân, nhưng chung quy chỉ là một trong vạn ngày tông hội Xiển giáo mà thôi." Lúc này, trong phòng lại truyền tới thanh âm của chưởng môn Hoa Thanh Đạo Nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]