Mộ Cửu thấy Lưu Tuấn phê xong công văn, cúi người định đi. Nhưng lúc xoay người, nàng lại nghĩ tới một chuyện: " Đúng rồi, chuyện ngài giao cho ta ta đều đã làm xong. Tận mắt nhìn thấy tờ giấy đó bị đốt thành tro mới đi." Vì nàng thay người ta làm việc, trở về thế nào cũng phải báo lại một câu. Cây bút trong tay Lưu Tuấn bỗng ngừng lại, hắn ngây ngẩn nhìn tờ giấy trên bàn có tới một lát mới phun ra một từ: " Ừ." Đi ra từ phòng công sự của Lưu Tuấn, Mộ Cửu lại đi một chuyến đến gặp Trần tướng quân, nói với hắn chuyện muốn cùng Lâm Kiến Nho đi ra ngoài phá án. Trần Anh đã sớm biết, không khỏi mở miệng trêu chọc nàng vài câu, có điều cuối cùng vẫn là căn dặn nàng cẩn thận. Mộ Cửu khi trước mỗi lần đi lấy đồ ăn khuya đều không quên đem cho Trần Anh một phần, lúc đầu hắn còn không nhận, nhưng sau đó không thể chịu nổi sự nhiệt tình của nàng nữa, quan hệ hiện tại cũng dần tốt lên. Đang chuẩn bị đi về Chu Tước quán, nàng lại gặp Lâm Kiến Nho đang đứng bên đường. Một mình hắn đứng đó, tay đặt lên trường kiếm bên hông, đưa chân đá nhẹ một cây cỏ xanh trong góc tường. Bộ trường bào màu xanh ngọc khiến hắn nhìn qua trở nên kiên cường và tuấn tú, vẻ ngoài ngây ngô mà cương liệt đã dần biết mất, trở thành một thiếu niên trầm ổn và nội liễm hơn. " Ngươi đứng đây làm gì?" Mộ Cửu đánh giá hắn một lúc, không khỏi đi tới hỏi. Lâm Kiến Nho dừng lên, một lúc sau mới quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt xinh xắn của Mộ Cửu, khẽ cười: " Là ngươi." Mộ Cửu gật đầu, chỉ ra phía sau nói: " Ta vừa đến nha môn làm chút việc vặt, cũng đã nói rõ ngươi sẽ cùng ta đi phụ trách phá án rồi. Ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Lần này chúng ta có khả năng đi đến mấy ngày." Lâm Kiến Nho gật gù, trầm mặc một chút, hắn lên tiếng: " Ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Lục Nhai... đúng là vị hôn phu của ngươi sao?" Mộ Cửu không rằng hắn sẽ truy cứu chuyện này, nàng nên giải thích thế nào đây? Nàng gãi gãi đầu: " Ngươi hỏi chuyện này làm gì?" " Chỉ là ta cảm thấy, các ngươi giống như không hề quen thuộc như ngươi nói." Hắn rũ mắt, " Ta nghĩ rằng, hắn không phải chồng chưa cưới của ngươi, chỉ có điều vừa vặn có nỗi khổ tâm trong lòng khiến ngươi nhất định phải giữ hắn lại, có đúng không?" Trong lòng Mộ Cửu quả thực có cảm giác như vừa bị ngựa đá một cước! Hắn cũng quá thông minh đi, làm sao có thể nhìn ra được chuyện của họ là giả? " Ta nhớ lần trước Lưu đại nhân đã dùng Càn Khôn Kính chiếu vào ngươi, xuất thân của ngươi nghèo khó, bởi tâm địa thiện lương mà có được tiên duyên, bước vào tiên đạo. Ngươi lấy đâu ra một vị hôn phu thanh mai trúc mã đây?" Lâm Kiến Nho tiếp tục nói, " Không phải ta có ý muốn biết bí mật của ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi coi ta làm bằng hữu, nếu có khó khăn gì, ta cũng có thể giúp ngươi chia sẻ, không phải sao?" Mộ Cửu có chút động lòng. Hắn quả thật là bằng hữu duy nhất của nàng tại Thiên Binh Doanh, hơn nữa lúc nào cũng đều có thể dũng cảm đứng ra đỡ lời hộ nàng, hắn vừa nói như thế, nàng liền có cảm giác bản thân chưa đủ thật tâm với hắn. Nhưng chuyện này quan trọng như vậy, nàng có thể tùy tiện tiết lộ hay không? Nàng khẽ cắn răng: " Ngươi đừng hỏi nữa, hiện tại ta không thể nói, nhưng tương lai nhất định sẽ nói cho ngươi." Như vậy cũng không tính là lừa dối chứ? Dù sao cũng không tạo ra thương tổn gì cho hắn. " Ta hiểu rồi." Ánh mắt của Lâm Kiến Nho khẽ động, cười lên. Hắn biết nàng sẽ không lừa được ai cả, thần thái của nàng đã nói rõ, tuy Lục Nhai đứng hàng tiên ban, nhưng không thật sự là chồng chưa cưới của nàng. Chỉ cần điều đó không phải sự thực, hắn sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Nhìn thấy vẻ mặt của hắn từ ảm đạm chuyển thành tươi sáng, Mộ Cửu bỗng nhiên có chút hối hận, tại sao hắn lại có dáng vẻ như đã hiểu rõ mọi chuyện như vậy? Nhưng thôi quên đi, ngoại trừ nàng ngốc, tất cả những người khác đều thông minh. Hắn không phải là người thích đi xung quanh tiết lộ lung tung, biết thì cứ biết vậy. " Vậy ngươi đi trước đi, ta quay về dọn đồ một chút." Lâm Kiến Nho cười với nàng, sau đó quay người đi mất. Mộ Cửu còn muốn dặn hắn vài câu, không muốn hắn đi quá nhanh, nhưng qua một chỗ rẽ đã không thấy người đâu, hoàn toàn biến mất. Lâm Kiến Nho trở lại Thanh Tùng uyển, trực tiếp vào nhà đóng cửa lại, thu lại đồ đạc. Kì thực cũng không có gì để mang, không cần hành lý, hắn cũng không có bảo vật gì, chỉ có một thanh kiếm. Còn có một cuốn sách nữa, sách luyện khí. Hắn ngồi xuống bên chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, đưa tay lấy cuốn sách đó ra từ trong ngăn bàn lật xem, tâm tình vui vẻ. Kinh nghiệm sống từ nhỏ trong Minh Nguyên Tông đã cho hắn biết, bản thân lúc nào cũng phải tranh thủ. Hắn không muốn bỏ qua Mộ Cửu, bởi ngoai trừ nàng, không còn ai có thể tình nguyện giúp đỡ hắn như vậy. Cả đêm hôm qua hắn trằn trọc, vô số lần kích động muốn đến Tử Linh uyển kéo nàng ra hỏi cho rõ ràng, nhưng lại cảm thấy như vậy quá đột ngột, hơn nữa, nếu họ thật sự có hôn ước, bị Lục Nhai phát hiện, hắn sẽ không thể giải thích rõ. Hiện tại hắn cũng không muốn vì chuyện này mà đặt nhau vào tình cảnh bất lợi, vì thế, mỗi bước đi của hắn đều phải cân nhắc cho cẩn thận. Vì thế, hỏi thăm được nàng vừa đi đến Tuần Sát Ty, hắn liền đứng đó chờ nàng. Tâm tư của nàng quả nhiên dễ hiểu, hắn chỉ vừa mới hỏi, nàng đã nhanh chóng nhận tội. Đã xác định được đây chỉ là một sự hiểu lầm, cả người hắn đều có cảm giác thoải mái. Hắn biết, nếu nàng thật sự có hôn ước, bằng trình độ thân thiết những ngày qua của hắn và nàng, nàng thế nào cũng sẽ thổ lộ một chút. Hắn đối với sự quan sát của mình luôn có lòng tin, thấy chuyện này vô cùng khả nghi. Chỉ là nói đi nói lại, tại sao nàng lại phải nói dối? Hắn nhướn mày mở sách ra xem, chỉ cảm thấy chữ viết trên đó như những con cá bơi lội. Tuy hắn biết chuyện đó chỉ là giả, nhưng cũng khó đảm bảo Lục Nhai không có mấy phần ý tứ với Mộ Cửu, vạn nhất chuyện này trở thành sự thật... Mặc dù hắn là đệ tử Xiển giáo, nhưng xuất thân là con riêng đã hạn chế hắn, ở Minh Nguyên Tông nhất định sẽ không có tiền đồ gì. Hy vọng duy nhất của hắn chính là trong 500 năm trên Thiên Đình có thể có cơ duyên lập công thăng tiến, nhưng nhiệm vụ của Tuần Sát Ty phần lớn chỉ giao cho tu sĩ Kim Đan kỳ mà thôi, tu vi và năng lực hạn chế khiến hắn sẽ không thu được chiến tích gì lớn. Trời cao đã để hắn gặp được nàng, chẳng lẽ còn muốn mang nàng rời xa khỏi hắn? Hắn kéo ngăn tủ ra, lấy ra từ trong đó một nhúm lông hồ ly nhỏ. Nhúm lông này là do hắn chém được khi giao chiến cùng Cửu Vĩ Hồng Hồ, nhìn thấy nó, hắn có thể nhớ được hắn và người khác còn có bao nhiêu chênh lệch. Sức chiến đấu của Cửu Vĩ Hồng Hồ mạnh như vậy, e là mấy nghìn năm sau hắn cũng không có cách nào vượt được nhỉ? " Lâm Kiến Nho có ở đây không?" Hắn vội vàng thu lại tâm tư, thuận thế nhét nhúm lông vào túi, đứng lên mở cửa. Nhưng, đứng ngoài cửa lại là Lương Thu Thiền! Hắn cau mày, sau khi Cơ Vịnh Phương tới tìm hắn gây chuyện lần trước, những vị sư tỷ này cũng không tới tìm hắn nữa. " Tại sao chậm như vậy mới mở cửa?" Cũng không biết là bởi đã quen làm đại sư tỷ, hay là bởi thân là đệ tử được yêu quý nhất trong Minh Nguyên Tông, Lương Thu Thiền vĩnh viễn mang theo dáng vẻ cao cao tại thượng, mà lúc này, trong mắt nàng ta đang có sự trách cứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]