Trường Diễn Tinh Quân không xa lạ gì với con đại bàng này, hắn chính là thất điện hạ của gia tộc Thượng Quan ở Phạm Khâu Sơn, lần trước còn lên Thiên Đình gây chuyện. Thượng Quan Duẩn ngậm chặt mỏ chim, không biết làm sao đáp lại. Cũng may, Lưu Tuấn cũng chưa vì chuyện này mà tức đến bể phổi: " Quách Mộ Cửu đâu? Còn chưa về?" Tiểu Tinh bị dọa đến mức nhảy dựng lên ba thước: " Chưa... chưa về!" Chuyện náo loạn ở Tử Linh uyển lúc này, Mộ Cửu hoàn toàn không biết. Nàng vẫn nhớ, vừa rồi Mộ Dung Liễu Diệp khi nhìn thấy Lâm Kiến Nho liền lộ ra thần sắc nghi hoặc. Theo lý thuyết, lấy tu vi cao như vậy của nàng ta, chắc chắn sẽ không thể đuổi theo nhầm người, nhưng sao lại nhìn Lâm Kiến Nho bằng ánh mắt đó? Lẽ nào, người nàng ta muốn đuổi theo và Lâm Kiến Nho có quan hệ gì? Nàng hỏi Lâm Kiến Nho, hắn nói hắn cũng không biết. Trước mắt, chuyện hắn quan tâm là một chuyện khác, vốn hắn nghĩ, linh lực tăng nhanh là có thể chống đỡ được đòn tấn công của đối thủ mạnh hơn rồi, nhưng hóa ra, một khi hắn chưa đột phá, linh lực mạnh thế nào cũng không phát huy tác dụng được? Hai người không trì hoãn nữa, mang theo A Phục đi vào truyền tống trận, trở lại Nam Thiên Môn. Vẫn để chuyện ở Thanh Khâu trong lòng, Mộ Cửu nói: " Ta đến nha môn tìm Lưu đại nhân bẩm báo chuyện này." Lâm Kiến Nho thấy vậy liền nói: " Ta đi cùng ngươi." Mộ Cửu cũng không có ý kiến, trực tiếp đi đến Tuần Sát Ty. Vậy mà khi tiến vào nha môn, Lưu Tuấn lại không ở đó, đang muốn hỏi thăm xem hắn đã đi đâu, ngoài cửa liền có một nha dịch vô cùng lo lắng chạy tới: " Quách Mộ Cửu, tại sao ngươi vẫn còn ở đây? Trong viện của ngươi xảy ra chuyện lớn rồi! Có ngươi tố cáo ngươi tư tàng nam nhân trong nhà! Lưu đại nhân đã đến đó rồi!" Tư tàng nam nhân? Mộ Cửu như bị sét đánh! Nàng tư tàng ai... a, Lục Nhai?! Là Lục Nhai bị phát hiện?! " Trời ạ!" Nàng kinh hô một tiếng, lao ra khỏi nha môn, mấy sai dịch đứng khác đều bị nàng đẩy ngã. Lâm Kiến Nho cũng rất kinh ngạc, kéo nha dịch kia lại: " Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nam nhân nào?" Mộ đường trở lại Chu Tước quan, Mộ Cửu chỉ thấy trước mặt là rất nhiều người đang xì xào bàn tán, nhìn thấy nàng liền lập tức ngẩn người, sau đó, tiếng xì xào bàn tán lại càng thêm hung mãnh. Mộ Cửu nào còn quản được nhiều chuyện như vậy? Tim của nàng nhảy lên đến cổ, hai chân như bánh xe chạy vào trong viện! " Thiên Binh Doanh không phải nơi bình thường, kính xin Lục tiên hữu nói ra quan hệ với Quách Mộ Cửu, nếu không, chúng ta cũng chỉ có thể theo luật mà xử lí." Mới đến Tử Linh uyển, nàng đã nghe thấy lời này của Trường Diễn Tinh Quân. " Chờ chút!" Nàng mau chóng đẩy cửa ra, thở hổn hển vọt vào trong sân, mồ hôi nhễ nhại chắp tay với Lưu Tuấn, " Tinh Quân xin bớt giận, ta có thể giải thích chuyện này..." " Quách Mộ Cửu!" Không chờ nàng nói xong, Lưu Tuấn đã gầm lên, " Con mẹ nó ngươi ăn gan hùm mật báo sao?! Dám giấu người ngoài trong nơi quan trọng như Thiên Binh Doanh, ngươi có biết, vạn nhất có xảy ra chuyện gì, ngươi sẽ hại chết lão tử hay không!" Mấy ngày nay hắn còn nghĩ nàng có thể bồi dưỡng, nào ngờ nàng đảo mắt đã cho hắn một chuyện kinh thiên động địa như thế! Mộ Cửu bị quát đến đau cả tai, hoảng hốt giải thích: " Đại nhân bớt giận! Sự tình không phải như ngài nghĩ, Lục Nhai thật ra là..." " Ngươi quả thực là hỗn trướng!" Ngũ quan của Lưu Tuấn vì tức giận mà vặn vẹo, " Ngươi cút ngay cho ta! Binh Bộ cũng không cần quay về nữa, lão tử trực tiếp tiễn ngươi đi! Tuần Sát Ty không chứa nổi ngươi!" Nói xong, hắn đùng một cái ném một tấm bài tử xuống dưới chân nàng, quay người muốn đi. Mộ Cửu nhanh như cắt vồ tới chặn hắn lại: " Đại nhân!" Lưu Tuấn bước về bên trái, nàng cũng bước về bên trái, hắn quay mặt sang bên phải, nàng lại nhảy sang bên phải: " Tiểu nhân những ngày qua không có công lao cũng có khổ lao, cũng không phạm sai lầm, đại nhân thế nào cũng phải ban thưởng cho ta một cơ hội giải thích chứ?" Lưu Tuấn lạnh lùng dừng lại bên dưới cây đào: " Bỏ tay ra!" Mộ Tiểu Tinh sốt ruột mà nhìn Lục Áp, rất muốn hắn đi đến giúp đỡ. Lục Áp nhìn thấy Mộ Cửu cầu xin Lưu Tuấn nhiều lần, đã sớm có chút giận dỗi. Nha đầu này hàng ngày đấm bóp chân cho hắn, bưng trà cho hắn là được rồi, lấy thân phận của hắn cũng không muốn bôi nhọ nàng, nhưng tại sao nàng có thể không để ý tôn nghiêm và thể diện trước mặt người khác như vậy? Hắn cũng không cần nàng vì hắn mà khúm núm cầu xin người khác! Hắn đứng lên, đang chuẩn bị lên tiếng, ngoài cửa liền vừa vặn có người đi tới. " Đại nhân bớt giận, Mộ Cửu tất có nỗi khổ tâm trong lòng, tiểu nhân cũng khẩn cầu đại nhân nghe nàng giải thích." Lâm Kiến Nho vội vã chạy đến, cúi người một góc chín mươi độ, chắp tay với Lưu Tuấn. Ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn rơi xuống người Lục Áp, chỉ hơi sững người một chút, sau đó liền rời đi. Lục Áp thấy rõ là hắn, lông mày cũng nhíu lại. Hắn không nghĩ tới, họ Lâm sẽ ra mặt đỡ lời giúp Mộ Cửu. Nhìn dáng dấp của hắn hẳn là đã biết được chân tướng, nhưng tại sao vẻ mặt lại không có một chút biến đổi nào? Hắn không phải vừa mới hẹn Mộ Cửu đi dạo phố trở về sao? Lẽ nào hắn không tức giận? Không phẫn nộ? Không ghen? Không căm ghét? Hay là, vị thượng thần này đối với hắn mà nói căn bản không tạo thành sự uy hiếp? Lục Áp nghĩ, bản thân mình lẽ nào lại không có mị lực như vậy? Vốn hắn còn muốn giải phong ấn, đem quyền uy vốn có của mình bộc lộ ra ngoài nhưng quên đi, lúc này, hắn đột nhiên lại muốn biết họ Lâm kia rốt cuộc định làm thế nào. " Ngươi muốn nói gì?" Lưu Tuấn nhíu mày. " Tuy chuyện này không có chứng cứ giám thực, nhưng tiểu nhân tin tưởng rằng Mộ Cửu tuyệt đối không phải người cố tình phạm vào luật pháp Thiên Binh Doanh. Hơn nữa, nàng tâm địa từ thiện, thủ pháp chính trực, làm sao có khả năng coi rẻ vương pháp? Nếu không phải có nguyên nhân, nàng chắc chắn sẽ không thu nhận giúp đỡ người ngoài." Nói đến đây, hắn quay lại nhìn Lục Áp một chút,lại nói tiếp: " Có điều, Thiên Binh Doanh nói chung cũng không phải nơi khác, tự ý thu nhận giúp đỡ người ngoài xác thực là không thích hợp, tiểu nhân cảm thấy không cần hưng sư động chúng, chỉ cần mời vị tiên hữu này rời khỏi Chu Tước quán, sự tình sẽ được giải quyết." " Rời khỏi Chu Tước quán?" Mộ Cửu ngẩn người. Mặc dù nàng biết Lâm Kiến Nho đang có ý giúp nàng, nhưng Lục Áp đang trốn tránh sự truy sát của sư huynh, hơn nữa tà lực trong cơ thể hắn bất cứ khi nào cũng có thể phản phệ, cứ như vậy để hắn rời đi, chẳng phải là để hắn đi vào tử lộ? Đương nhiên, chuyện đã đến bước này, nàng biết mình không thể làm được gì cả. Vì thế, Mộ Cửu chỉ có thể lo lắng nhìn về phía Lục Áp. Lục Áp nghe Lâm Kiến Nho nói xong, trong lòng cũng cười lạnh. Hóa ra, cái tên này ngay từ đầu đã có chủ ý muốn đuổi hắn đi! Nghĩ hay lắm! Kể cả khi hắn muốn đi, cũng không tới phiên hắn ta đến đuổi. " Sao có thể như vậy được?! Làm sao có thể cứ như vậy tha cho nàng ta!" Dư Tiểu Liên nhảy ra, " Chuyện này rõ ràng không được! Ta tuyệt đối không thể khoan nhượng hành vi của Quách Mộ Cửu! Nàng ta hoàn toàn đã đem luật pháp Thiên Đình ra làm trò đùa! Họ Lục phải đi, Quách Mộ Cửu cũng nhất định phải rời khỏi Thiên Binh Doanh!" Toàn bộ trong cái sân này, âm lượng của nàng ta là lớn nhất. Lưu Tuấn cũng không nhịn được, quay sang nhìn nàng ta một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]