Lục Áp liếc liếc nàng, lại tiếp tục nói: " Sư huynh ta rất lợi hại, ngươi thực sự dám giúp ta đối phó với hắn?" " Mặc kệ hắn có lợi hại hay không, hắn bắt nạt ngươi, ta đương nhiên phải liều mạng giúp ngươi đối phó với hắn rồi!" Mộ Cửu vỗ vỗ đầu gối đứng lên. Chỉ là, có lẽ là do dùng quá nhiều sức, lời vừa mới dứt, trước mắt nàng liền tối sầm. Lục Áp đưa tay ra ôm nàng lại, truyền thêm cho nàng một chút linh lực. Vừa rồi thần thức của nàng quá yếu, không dám truyền cho nàng quá nhiều linh lực, hiện tại nàng đã tỉnh, như vậy liền có thể rồi. Cảm giác váng đầu biến mất, Mộ Cửu dần dần thấy yên lòng. Lục Áp: " Với cái thân thể gầy gò này của ngươi, sư huynh ta không cần dùng đến nửa chiêu đã có thể xử lí." " Chớ xem thường ta, chờ ta thành tiên, tu vi chắc chắn sẽ tăng vùn vụt." Mộ Cửu bĩu môi, lại nói, sư huynh hắn có thể lợi hại như vậy sao? Có điều, vào hôm nay, hắn có nói phét thế nào nàng cũng có thể tha thứ. Nàng nhìn nhìn bốn phía, hỏi: " Lâm Kiến Nho đâu?" Họ đang ngồi bên cạnh hồ sâu, nhưng xung quanh không hề có người. Cũng thật là nhớ mãi không quên đấy. Lục Áp cười cười, chỉ vào một bụi chuối tây dưới chân núi đá: " Tự xem đi." Mộ Cửu nhanh chóng chạy đến, đẩy đám lá ra, quả nhiên nhìn thấy Lâm Kiến Nho nằm dưới đất, bất tỉnh nhân sự. " Tại sao hắn vẫn còn hôn mê?" Nàng quay đầu hỏi Lục Áp đang đứng phía xa xa. Lục Áp nói: " Hắn tu vi thấp, đương nhiên sẽ tỉnh chậm hơn." Họ Lâm kia chẳng có gì đáng để hắn xuất thủ, bảo vê mạng của hắn đã là rất tốt rồi. Mộ Cửu cũng không hi vọng hắn ra tay, dù sao hắn cũng không phải Đại La Kim Tiên gì đó, đem nàng và Lâm Kiến Nho cứu từ dưới nước lên đã không dễ dàng, lại còn truyền linh lực cho nàng để nàng hồi phục thể lực nữa. Nàng dải vài lá chuối xuống đất, sau đó kéo Lâm Kiến Nho lên trên, lại kéo cả lá chuối lẫn Lâm Kiến Nho về phía Lục Áp. Vừa ngồi xuống, nàng bỗng nhiên liếc mắt nhìn sắc trời, sau đó lập tức nhảy dựng lên: " Nguy rồi! Ta còn phải đi tuần!" Lúc này trời đã gần tối, họ trở lại cũng mất đến cả một canh giờ, còn phải về nhà thay y phục, làm sao tới kịp được? Nếu làm lỡ dở công việc, Lưu Tuấn hẳn sẽ lột da nàng làm ghế luôn đi. " Về kịp." Lục Áp đừng lên, " Một phút là đủ rồi." Mộ Cửu sửng sốt: " Thật sự?" " Không tin ta thì thôi, ngươi đi từ từ là được." Lục Áp chắp tay nhìn đỉnh núi. Mộ Cửu cười cười, một lúc sau liền nói: " Vậy ngươi chờ ta một lát." Nói xong, nàng gọi trường kiếm ra, vận linh lực bay lên không trung, muốn bay xuống hồ nước. Lục Áp cau mày: " Ngươi định làm gì?" Nàng đáp: " Ta đến đây vì bụi Tử Hiệp liên này, đến cũng đã đến rồi, không thể tay không quay về được." Chịu nhiều khổ cực như vậy, thế nào cũng phải có chút thu hoạch. Lâm Kiến Nho không biết ngự kiếm, vì thế chỉ có thể dùng dây thừng, hơn nữa khi đó cũng không biết đáy hồ có nguy hiểm gì hay không, nếu liều lĩnh vận linh lực, nửa đường bị người ta tập kích, vậy thì rất không ổn rồi. Hiện tại bên ngoài gió êm sóng lặng, đáy hồ ngoại trừ có lực hút cực mạnh ra thì xác định không có những nguy hiểm khác, nàng có thể yên tâm. Lục Áp thực sự không biết nên nói cái gì. ... Quên đi, coi như là hắn nợ nàng đi! Hắn liếc nàng một cái: " Ngươi ở lại." Sau đó vươn tay trái ra điểm một cái vào không trung, tay phải ngưng tụ chân khí hướng về đóa Tử Hiệp liên bên dưới, chỉ thấy Tử Hiệp liên như được một bàn tay vô hình nâng lên, tùy ý bay về tay hắn. Sau khi cầm được Tử Hiệp liên, hắn còn cúi cúi người, mang theo ý tứ khiêm tốn. Mộ Cửu mừng rỡ đưa tay ra trước mặt. Nàng đã quên mất, ho là thần tiên, bản lĩnh cách không thu vật vốn đã sớm có. Lục Áp đem Tử Hiệp liên giao cho nàng, sau đó bước lên một đám mây trăng: " Còn chưa lên?" " Đây đây!" Mộ Cửu cao hứng ôm Tử Hiệp liên, kéo Lâm Kiến Nho lên đám mây đó. Đám mây bay lên không trung, có vài luồng gió tanh phả vào mặt, hoàn toàn không giống quang cảnh khi họ mới đến. Mô Cửu cau mày nhìn xuống dưới, chỉ thấy toàn bộ hòn đảo như vừa bị càn quét qua, ngổn ngang tiêu điều, cây đa trước kia Lâm Kiến Nho dùng máu cứu sống cuối cùng cũng không tránh được mệnh đột tử, bị vô số tảng đá đè lên, thân cây gãy đôi, đến rễ cây cũng bị nhổ. Bên cạnh thân cây đổ là la liệt xác thú chết. " Chuyện gì thế này?" Mộ Cửu cả kinh. Lục Áp nhướn mày: " Khi ta đến đây, hồ tộc Thanh Khâu đang đánh nhau với ai đó." Hắn sẽ không nhúng tay vào bất cứ phân tranh nào của lục giới, huống hồ khi đó hắn đang vội đi cứu nàng, không để ý lắm. Mộ Cửu yên lặng, nhớ đến mị âm nàng nghe được trước khi bị rơi xuống nước. Hóa ra là đánh nhau thảm khốc như vậy, còn kinh động đến cả hồ tộc ở Thanh Khâu. Gió biển thôi qua, nàng không khỏi đưa tay lên ôm chặt. Nơi này là phương Bắc, chiều xuống vẫn có chút lạnh, hơn nữa nàng vừa thoát ra khỏi hồ băng, linh lực không đủ để hộ thể. " Cầm lấy cái này." Lục Áp bỗng nhiên cầm một viên đan châu ấm áp đặt vào tay nàng. Nàng cúi đầu nhìn, hóa ra đó là viên đan châu nàng lấy được từ trong miệng con Yêu Long lúc trước! " Đây là huyết đan của Xích Diễm Long, có công dụng làm ấm cơ thể, ngay cả khi rơi vào băng, đặt nó trong miệng sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa. Ngươi thật không có kiến thức, lại cất nó vào ngực." Lục Áp khinh thường liếc liếc nàng. Nếu không phải do hắn phát hiện ra khi thay quần áo cho nàng, còn không biết nàng định cất nó đi đến khi nào. Chỉ là, nghĩ đến chuyện hắn lấy được viên Xích Diễm đan này trong khi đang mò mò eo nàng, hắn lại không nhịn được liếc nàng một cái. Sự chú ý của Mộ Cửu đã hoàn toàn đặt trên Xích Diễm đan. Nhắc tới cũng thần kỳ, nàng vừa cầm lấy nó, cả người liền trở nên ấm áp, nhiệt khí tỏa ra từ đan điền, tràn ra toàn thân nhanh chóng. Ngũ hành tuy rằng có tương sinh tương khắc, nhưng nếu không sử dụng nó làm vũ khí, xem ra sẽ không có gì ảnh hưởng. " Xích Diễm này lấy từ miệng rồng phun lửa, con rồng đó lại sống bên cạnh hồ băng, ta có chút ngạc nhiên." Nàng nói. Long tộc tuy không câu nệ thực lực, nhưng có thể tu ra được huyết đan hẳn là thân phận cũng không quá thấp, thông thường đều là Vương tộc trực hệ. Thêm nữa, thể trạng của Yêu Long không lớn, tu vi cũng khôn cao, nên khi nàng lấy Xích Diễm đan cũng không nghĩ rằng đây lại là huyết đan của nó. " Con rồng đó có lai lịch. Hồ băng này bắt nguồn từ Băng Hồ, Yêu Long chính là Trần Bình, con riêng của Băng Hồ Long Vương và phượng hoàng lửa Ngọc Lĩnh Sơn. Trần Bình này có hỏa băng lưỡng tính, thân thể gầy yêu, còn mắc trong người trọng bệnh, sau mỗi lần thi bạo, chứng bệnh này liền nặng thêm một phần. Băng Hồ Long Vương không muốn hắn chết, vì thế 300 năm trước đã đưa hắn đến đây nuôi dưỡng." Lục Áp nói tới đây lại liếc nhìn nàng một cái, sau khi hơi ngừng lại liền gỡ miếng ngọc bội đeo bên hông xuống, nhét vào tay nàng: " Ngươi đeo miếng ngọc này lên người đi." Mộ Cửu mặc dù không biết dụng ý của hắn, nhưng nghĩ tới chuyện mình vừa mới gϊếŧ một con rồng lai lịch không nhỏ, sống lưng liền ứa mồ hôi lạnh. Quản khỉ gió đây là ngọc gì, nàng vội vàng đeo miếng ngọc đó lên thắt lưng, buộc thật chặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]