Thế nhưng, khi đi cùng nhau, nhìn thấy hắn phải dùng mười phần sức lực mới có thể đuổi kịp nàng, Mộ Cửu lại không có cách nào coi nhẹ chuyện này. " Ngươi có từng nghe qua trong sư môn, có cách nào để tăng linh lực hay không?" Có lúc nàng đã không nhịn được mà hỏi như vậy. Lúc đầu Lâm Kiến Nho còn không chịu nói, nhưng sau đó, vì nàng hỏi quá nhiều, hắn liền bất đắc dĩ trả lời: " Ta từng vô ý nghe được mấy vị trưởng lão của Minh Nguyên Tông nói qua, thể chất như ta, nếu dùng tiên đan để tăng linh lực sẽ chỉ làm tổn thương linh thể, nhưng nếu tìm được tiên thảo hợp với Mộc Linh tu để dùng thì sẽ có ích mà vô hại. Chỉ là ta kiến thức ít, không biết nơi nào mới có được tiên thảo thích hợp với ta?" Mộ Cửu ngẫm lại cũng thấy đúng. Có điều, nàng đã mang từ Hồng Thương đến đây không ít điển tịch, có thể giúp hắn tìm kiếm một chút. Mấy buổi sáng rảnh rỗi, nàng ngồi lì trong phòng lật sách. Lục Áp chỉ cảm thấy gần đây nàng rất bận, cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, cũng không biết bận gì. Hình như, từ khi hắn từ chối nhận Lâm Kiến Nho làm đồ đệ, nàng liền không có nhiều thời gian để ý đến hắn. Bình thường, khi nàng cả ngày lắc lư trước mặt hắn, hắn liền chê nàng chói mắt, nhưng một khi không thấy nàng, hắn lại cảm thấy như đang thiếu chút gì đó. Ngày hôm đó, Lục Áp vô cùng mất tập trung. Cái tên họ Lâm trong miệng nha đầu kia, thật sự tốt như vậy sao? Đáng giá để nàng quan tâm như vậy? Hắn biết nàng lâu như vậy cũng chưa từng thấy nàng bận tâm đến tu vi hay thực lực gì cả, mà lần này lại có thể vì một người mới quen mấy tháng mà xin hắn nhận người kia làm đồ đệ, chẳng lẽ... họ Lâm là tình lang của nàng? Hả, tình lang? Lục Áp bị cái từ này đập cho một cái vào đầu. Nha đầu kia tính khí nóng nảy như vậy, lại thích giảng đạo lý, ai sẽ thèm để ý đến nàng chứ? Có điều, chuyện như vậy cũng rất khó nói. Có câu nữ nhân mạnh dạn theo đuổi nam nhân, coi như người ta không để nàng vào mắt, nhưng nàng để ý đến người ta thì không phải không thể. Nàng thổi phồng họ Lâm lên như vậy, tám phần là có ý gì đó rồi. Nàng lại ngốc, không chịu nổi vài câu nói chua xót của người ta, chỉ sợ cái thân thế của họ Lâm kia đã khiến nàng cảm động. ... Sẽ không phải muốn hắn dạy dỗ họ Lâm, chờ đến khi họ Lâm cảm động liền sẽ thu nhận nàng chứ? Thật là nhìn không ra, nàng lại suy nghĩ cẩn thận như thế. Nhưng họ mới quen nhau được mấy tháng, họ Lâm đó đáng tin sao? Nha đầu Mộ Cửu, người khác nói gì cũng đều tin, vạn nhất bị họ Lâm kia lừa thì phải làm gì đây? Nói thế nào đi nữa, hắn và nàng vẫn đang sống chung nhà, việc này hắn không thể mặc kệ được. ... Không được, hắn vẫn là phải thay nàng đi kiểm tra một lần thôi. Lục Áp không chút biến sắc, đêm đó, nhìn mặt trăng tỏa sáng giữa trời, hắn liền biến thành một chiếc lá, lặng yên không một tiếng động lao ra ngoài Chu Tước quán. Mộ Cửu đang cùng Lâm Kiến Nho ngồi trên nóc nhà ăn khuya. Hôm nay họ ăn xôi gà bọc lá sen, mùi hương tỏa ra thơm nức mũi. Lâm Kiến Nho cầm hai cái thìa, lau sạch một cái rồi đưa cho Mộ Cửu. Mộ Cửu cũng vậy, rót nước ép nho vào hai cái chén rồi đưa cho Lâm Kiến Nho một chén. Đó đều là đồ ăn mà Lâm Kiến Nho mua được, dãy núi bảy dặm bên dưới Nam Thiên Môn có rất nhiều nho, tiên chúng vẫn thường gặt hái rồi mang lên Thiên Đình bán, tiện lợi cực kì, hắn chỉ dùng mười viên tráng cốt đan đã có thể mua được cả sọt, vì còn là khách quen nên được tặng thêm vài bình nước ép. Cơm thiện đường tuy không đến nỗi nào nhưng ăn lâu cũng trở thành vô vị, từ mùi vị đến nguyên liệu nấu ăn đều rất bình thường. Những người có tu vi không cao như Lâm Kiến Nho cần phải ăn nhiều để bồi bổ thân thể, nhưng thiện đường đều làm họ thất vọng, vì lẽ đó, cũng có rất nhiều người trong Thiên Binh Doanh lén lút tổ chức ăn bên ngoài, ngoại trừ Mộ Cửu. Thế nhưng, họ đại đa số là đàn ông, không biết làm cơm, vì thế không thể làm gì khác hơn là ăn ở thiện đường. Lục Áp nửa ngồi nửa quỳ trước mặt hai người họ, đánh giá Lâm Kiến Nho. Người này cũng không có gì đặc biệt, vóc dáng tuy không lùn nhưng tuyệt đối không cao bằng hắn, lông mày tuy đẹp nhưng tuyệt đối không có hình như hắn, đôi mắt cũng có chút tỏa sáng nhưng quá âm trầm, còn có mũi của hắn nữa, không hề cao chút nào, môi cũng quá mỏng. Loại nam nhân như thế này quả thật là khắp nơi đều có, không biết Mộ Cửu nhìn trúng hắn ở điểm nào. Lục Áp lùi về phía sau một chút, khoanh chân ngồi xuống. Hai người vì rảnh rỗi nên liền tán gẫu vài câu, Mộ Cửu uống một ngụm nước trái cây, mở miệng nói: " Mấy ngày vừa rồi ta đã giúp ngươi xem qua vài cuốn điển tịch, tra được có một loại hoa là Tử Hiệp liên mọc trên Bắc Di đảo, ăn vào có thể nâng cao linh lực, rất hữu ích với ngươi. Mấy cuốn sách này ta đều đã ghi chú kĩ càng, nhưng đi Bắc Di vẫn là gần nhất, đặc tính của Tử Hiệp liên khá thích hợp với thể chất của ngươi, nếu rảnh rỗi thì có thể đi lấy." Sắc mặt Lâm Kiến Nho sững sờ, vội vã nhận lấy. " Có hiệu quả trợ lực... quá tốt rồi!" Hắn kích động ngẩng đầu lên, " Chỉ là, ta không biết nhiều về Cửu Châu cho lắm, đi đến Bắc Di đảo thế nào?" Mộ Cửu trả lời: " Đi thẳng bốn ngàn dặm về phía Bắc, đến Lũng hải, Bắc Di đảo ở ngay trên biển." Lâm Kiến Nho sửng sốt: " Hơn bốn ngàn dặm... Ta đi kiểu gì cũng phải mất tới mấy tháng." Hắn ôm đầu gối, tâm trạng lại trở nên ảm đạm hơn. Mộ Cửu lúc này mới chợt hiểu, hắn không biết ngự kiếm, Thiên Đình lại không có Truyền Tống trận đi đến Bắc Di, lấy thể chất của hắn, không phải sẽ đi mất tới mấy tháng sao? Nghĩ tới đây, nàng đứng lên, nói: " Quên đi, giúp người thì giúp đến cùng, sáng mai rảnh rỗi, ta mang ngươi đi một chuyến." Lại nói, trên đảo còn có yêu thú, cho dù hắn có tìm được đến đó cũng chưa chắc đã lấy được Tử Hiệp liên, " Có điều ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng, muốn lấy tiên thảo cũng không phải dễ dàng như vậy." " Cái này ta biết." Lâm Kiến Nho cũng đứng lên, " Chỉ là... ta lại làm phiền ngươi." " Không sao." Mộ Cửu vung vung tay. Chủ yếu là vì, Tử Hiệp liên cũng không phải tiên thảo gì đặc biệt hiếm đấy, chỉ có đối với người tu vi như hắn mới có tác dụng, nên mãnh thú ở đảo đó cũng không phải loại khó đối phó gì, mà họ đến tối mới phải đi tuần, một buổi sáng là đủ để ứng phó. Tu vi tăng thì thực lực cũng tăng, giúp đỡ hắn, thiện duyên của nàng cũng tăng lên, tại sao lại không làm? " Mộ Cửu..." Lâm Kiến Nho thở dài. Mộ Cửu quay đầu nhìn hắn. Hắn nhìn mái ngói dưới chân, cười khổ nói: " Từ xưa đến nay, chưa có ai đã vì ta mà... làm nhiều chuyện như vậy." Mộ Cửu khuyên nhủ: " Đừng nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta vốn là bằng hữu mà, phải không?" Lâm Kiến Nho còn muốn nói gì đó, nhưng mở miệng rồi lại ngừng. Cuối cùng, hắn chỉ đành gật đầu, gằn từng chữ: " Đương nhiên, chúng ta là bằng hữu." Mộ Cửu cười cười, nhảy xuống khỏi nóc nhà, tiếp tục cùng hắn đi tuần phố. Ánh sao trên trời lóe lên, cùng mặt trăng nhìn xuống vạn vật. Lục Áp híp mắt nhìn họ, cảm giác được môt sự khó chịu khó nói thành lời. Hắn không chịu đồng ý với nàng nhận họ Lâm làm đồ đệ, nàng lại muốn đi đến Bắc Di đảo tìm cho họ Lâm Tử Hiệp liên? Nàng bận rộn suốt đêm, đến sáng lại không chịu ngủ bù, chính là để tìm cho hắn ta tiên thảo? Không nhận ra, quầng thâm mắt của nàng nhìn rất dọa người sao? Lục Áp trầm mặt, cảm thấy dáng dấp đang dần đi xa của họ chướng mắt vô cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]