Mục Tử Thạch ngẩn ngơ, trả lời một nẻo: “Cha ta? Ta đã gặp qua hai lần.”
Tề Dư Phái nói: “Thật vậy sao?”
“Ân, lần đầu tiên là năm kia, ta bệnh sắp chết hắn đến xem ta, hắn nghĩ rằng ta cái gì cũng không biết, kỳ thật lúc ấy trong lòng ta đặc biệt hiểu được, mỗi câu đều nghe rất rõ ràng, cũng nhớ rõ rành mạch, phụ thân nói ta không cần sợ hãi, trên đường Hoàng tuyền mẫu thân nhất định đang chờ ta, sẽ một lần nữa cho ta vào một gia đình tốt, không cần tái chịu khổ… Hắn còn nói rất nhớ ta, hắn bồi bên cạnh ta thật lâu, có lẽ là hai canh giờ… Sau đó còn ôm ta khóc. Trời nhanh tối dần, tuyết rơi thực lớn, hắn sợ không trở về được, lúc này mới vội vàng rời đi. Cho nên ta nghĩ, trong lòng phụ thân hẳn là yêu thích ta, đúng không?”
Tề Dư Phái hơi nhíu mi, trong lòng cười lạnh, Mục Miễn nhìn như chân tình biểu lộ, nhưng tinh tế nhìn kỹ, chính là mỏng lạnh vô tình đến cực hạn, ngày thường đối với Mục Tử Thạch thờ ơ tùy ý ác nô khi nhục thì thôi, mắt thấy hắn bệnh gần chết, còn xảo trá chỉ lo ngày lạnh không thể chạy về phủ đệ của mình, ngay cả việc bồi hắn một đêm cuối cùng cũng chỉ qua loa đối phó, thật làm người ta khinh thường.
Mục Tử Thạch nói xong, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Tề Dư Phái, tựa hồ đang đợi hắn khẳng định nghi vấn của mình, thật lâu sau vẫn không nghe Tề Dư Phái trả lời, không khỏi một trận thất vọng, cúi đầu ảm đạm nói: “Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tang-tri-cam-hoa/193689/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.