Tề Thiếu Xung cảm giác như một dòng nước lạnh buốt giá đổ vào trong ngực, muốn khóc lớn, lại muốn đuổi theo nhìn hắn cho dù là một cái liếc mắt, nỗ lực giãy dụa mới bước xuống giường, hai đầu gối mềm nhũn trước mắt tối sầm, té ngã trên đất, trán đập mạnh ở mép giường, có chất lỏng nóng hổi theo hai má chảy xuống, cũng không biết là máu hay nước mắt. 
Trong cơn mê man cảm giác được vẫn có người luôn bên cạnh canh giữ mình, có vật gì đó mát lạnh lau nhẹ trên trán và cổ, lại nghe có tiếng nhỏ giọng trò chuyện, mà thanh âm ôn nhu quen thuộc kia mơ hồ có vài phần hoảng loạn,… 
Hết thảy đều bồng bềnh lơ lửng tựa như trên mây, mênh mông mờ mịt không thể nghe được rõ ràng, nhưng trong lòng lại thần kỳ hiểu được: Mục Tử Thạch hắn không có đi. 
Trong nháy mắt kích động muốn khóc, xem như an bình trút được gánh nặng, nếu hắn đi, chính mình ngoài miệng không năn nỉ nửa câu, nhưng trong lòng sớm đã cầu một ngàn lần một vạn lần. 
Hắn không có đi, thật tốt. 
Tấm chăn ủ ấm đôi tay lạnh lẽo của hắn, chóp mũi ngửi thấy mùi dược hương nồng đậm, Tề Thiếu Xung cảm thấy bản thân đã sống sót. 
Mục Tử Thạch ngồi bên cạnh dùng tay quạt bếp than nhỏ, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thấm đầy lo âu buồn phiền, siêu thuốc thô đang ùng ục bốc lên nhiệt khí. 
Tề Thiếu Xung mặc dù không yếu ớt, nhưng ít nhiều quen được chiều chuộng, ví như gốc cây nhỏ trân quý được bảo hộ trong ngự hoa viên đột 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tang-tri-cam-hoa/1384237/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.