Hai người suốt hai ngày bôn ba mệt nhọc ăn ngủ không yên, giờ phút này tắm rửa sạch sẽ tiến vào ổ chăn dày, rốt cục cũng an ổn trên giường, chỉ cảm thấy toàn thân giống như trên đám mây, chốc lát sau liền vù vù ngủ, vừa nhập mộng thẳng đến ngày hôm sau mặt trời lên cao mới tỉnh.
Mục Tử Thạch thay quần áo, muốn đi tìm chưởng quỹ hỏi chuyện mã xa, Tề Thiếu Xung nghiêng đầu đánh giá hắn: “Ngươi gần đây như thế nào thích híp mắt như vậy? Ngươi lông mi vừa dài vừa rậm, cứ híp mắt, ta đều không nhìn rõ tròng mắt của ngươi.”
Mục Tử Thạch ghé sát vào hắn, chỉ thấy bảo quang lưu động hoa mỹ óng ánh, Tề Thiếu Xung lại không thấy mỹ chỉ thấy kinh hách: “Ta… Ta cái gì cũng chưa nói, ngươi đừng mắng ta…”
Mục Tử Thạch cả giận: “Ai muốn mắng ngươi? Ngươi cũng đâu phải không biết đồng tử ta có dị sắc, nếu bị người nhìn thấy dễ dàng ghi nhớ, vạn nhất vì thế bại lộ hành tung thân phận, bị mật thám Tề Hòa Phong bắt được, kia cỡ nào nguy hiểm?”
Tề Thiếu Xung bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách… Ta còn tưởng ngươi bị cát rơi vào mắt.”
Nghĩ một hồi, vỗ tay nói: “Dù sao ngươi ngày thường thanh tú xinh đẹp, nếu không thì dứt khoát mang diện sa (khăn che mặt) phẫn thành tiểu cô nương, chẳng phải càng che giấu được tai mắt sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng Tề Thiếu Xung liền cảm thấy không ổn, trộm nhìn Mục Tử Thạch gương mặt lúc xanh lúc đỏ rất giống quả hồng kết sương, càng hận không thể cắn đứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tang-tri-cam-hoa/1384235/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.