Mục Tử Thạch cắn miệng, trên cánh môi phấn đô đô ấn ra một đạo dấu răng đỏ tươi: “Đại thẩm, hắn không phải người của Mục phu nhân? Có thể hay không bắt chúng ta quay về Mục gia đánh chết?”
Béo đại thẩm nguyên tưởng rằng làm cho lão Lỗ hỏi vài câu, dù sao mặc vào một thân điện lam bì (áo màu chàm, áo binh lính),người ta chính là người của quan gia, hơn nữa hai đứa nhỏ này chẳng phải người xấu, hỏi vài câu sợ cái gì?
Đột nhiên nhìn thấy vết máu dưới môi Mục Tử Thạch, lại thấy Tề Thiếu Xung nho nhỏ phía sau lưng không ngừng run rẩy, không khỏi động lòng nữ hiệp, một tiếng hét lớn như sấm sét giữa trời quang, nháy mắt dạ xoa hổ hùm phụ thể: “Lão Lỗ! Ngươi là tâm nhãn bị hủy hay mắt đui mù rồi? Quan phủ cho ngươi tróc nã một nam oa, ở đây là hai huynh đệ, chẳng lẽ ngươi muốn tróc một tặng một, ngươi bán vải sao? Hay bán màn thầu? Hay là bán trứng của ngươi?”
Gã đánh xe nhát gan, vốn trốn biệt một bên chẳng dám hé răng, giờ phút này gặp lão Lỗ bị mắng đến dáng vẻ bệ vệ xìu xuống hơn phân nửa, mặt biến thành màu gan heo, liền bước lên phía trước kéo nhẹ ống tay áo hắn, thấp giọng cười làm lành: “Lỗ đại ca! Hai đứa nhỏ là cháu bà con xa của ông chủ ta, cũng không phải kẻ xấu… ” Nói xong cách ống tay áo nhét vào lòng bàn tay hắn một khối bạc vụn cứng rắn —— xuất tiền mà Nhâm chưởng quỹ cố ý lặng lẽ tặng cho lão Lỗ, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tang-tri-cam-hoa/1384230/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.