Bích Lạc ân một tiếng, nhanh tay nhanh chân đem noãn thủ lô nhét vào trong ngực hắn: “Đi thôi! Ngươi ôm cái này, sẽ ấm áp hơn.”
Noãn thủ lô sở chế từ đồng thau, Bích Lạc còn đặc biệt lấy vải nhung bao bọc bên ngoài, mặt trên dùng sợi tuyến ngũ thải (năm màu) thêu tranh xuân yến, từng nhánh dương liễu màu xanh non tươi mới, trông rất sống động tựa hồ có thể lay động theo chiều gió, Mục Tử Thạch trong lòng đau xót, mấy năm nay hắn trên người mặc cái gì dùng cái gì, đều do Bích Lạc hết lòng lưu ý, một mũi kim một sợi chỉ một bát cơm một chén canh đều tận tâm săn sóc, trong cuộc sống nhuận vật tế vô thanh* dung nhập Chiêu Húc điện này, nói một câu như mẹ như tỷ cũng không quá đáng.
(*) Nhuận vật tế vô thanh: mưa theo gió âm thầm vào đêm tưới nhuần cỏ cây. Một câu trong bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ.
Lập tức giữ chặt tay Bích Lạc ____ bàn tay không hề non mịn nhưng ấm áp cực kỳ: “Bích Lạc, ngươi cũng biết ngươi đi chuyến này, sẽ không có khả năng sống sót.”
Đề cập đến chuyện âm tư (việc xấu ngầm) trong Thiên gia, tính mạng của một cung nữ tự nhiên nhỏ bé không đáng kể, chỉ cần liên lụy vào đó, kết cục nhất định là lặng yên biến mất, đạo lý này Bích Lạc so với Mục Tử Thạch càng minh bạch.
Mục Tử Thạch lưỡng lự một chút, mạt lục sắc trong mắt âm thầm lưu chuyển: “Nếu không ngươi đừng đi, ta sẽ nói là ta trông thấy.”
Khóe miệng Bích Lạc nhếch lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tang-tri-cam-hoa/1384225/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.