Tôi ngồi trên tấmthảm nhung ngoài phòng khách, laptop đã chuyển sang chế độ tiết kiệmpin. “Vũ khúc” là tên tiểu thuyết tôi đang viết, cập nhật hàng tuần trên trang diễn đàn chia sẻ truyện nổi tiếng nhất hiện nay. Đó cũng khônghẳn là một câu chuyện kịch tính hay đặc biệt. Nhân vật nữ chính tên AnHoa, dung mạo không quá nổi bật, cũng không quá tài năng, chỉ nhờ mộtđiệu múa trong đêm dạ tiệc mà chiếm trọn trái tim ba nam chủ. Những tình tiết về sau tôi cũng lười nhắc tới, cơ bản giờ phút này tôi chỉ đangtập trung cho cái kết của câu chuyện, sau hàng ngàn dây mơ rễ má khúcchiết, cái kết này phải thật hợp lý và bi thương.
Đúng, là bithương. Tôi luôn có một suy nghĩ, rằng tất thảy niềm vui trong cuộc đờinày đều bắt nguồn từ bi thương mà thành, nếu chưa từng quá đỗi bi thương thì làm sao có thể cảm nhận trọn vẹn được hạnh phúc. Vì vậy trong tấtcả mọi việc tôi làm đều lấy bi thương làm tâm điểm, đôi lúc tôn thờ đếnđộc đoán nỗi khổ đau và trầm luân của cuộc đời.
Tôi lại nhớ vềnăm tôi 3 tuổi, sau buổi tiệc sinh nhật khiến tôi lộ ra việc mình biếtnói, cha tôi bắt đầu ráo riết cho người dạy tôi viết vẽ. Với ông, việctôi biết viết trước khi nhập học tiểu học là vô cùng quan trọng, nếukhông sẽ không thể sánh bằng con cái của các gia đình giàu có khác.
Nhưng ông đã không ngờ, tôi không chỉ dừng lại ở việc viết vài ba chữ cái.
Chỉ ba ngày sau khi cô giáo dạy kèm được mời tới, tên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tam/2752671/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.