Khi nào thì một người hoàn toàn không chừa lại đường lui cho mình?
Đó là lúc y chuẩn bị chết, hoặc là lúc nào cũng có thể chết.
Bạch Sầu Phi hét lên giận dữ, đang muốn ra tay, Nhan Hạc Phát đã ra tay trước hắn.
Y không phải ra tay với kẻ địch. Địch thủ trước mắt y, cho dù không tính Bạch Sầu Phi, còn lại bất kể là Nhậm Lao, Nhậm Oán, hay là Chu Như Thị, Âu Dương Ý Ý, Tường Ca Nhi, Lợi Tiểu Cát, hoặc là Lôi Mị, Thiên Hạ Đệ Thất, đều là những cao thủ khó mà thắng được.
Nhưng y lại ra tay với mình, một kiếm đâm vào lồng ngực.
Đến lúc này, Bạch Sầu Phi, Nhậm Lao và Nhậm Oán đồng thời hét lớn:
- Đừng…
Thiên Hạ Đệ Thất chỉ hừ lạnh một tiếng.
Nhan Hạc Phát lại thật sự ngừng tay, máu tươi từ vết thương chảy xuống nhuộm đỏ chuôi mái chèo, hai tay của y đều dính máu, máu của chính mình.
Y giống như trước khi lên đường chợt bị người ta gọi lại, lưu luyến hỏi:
- Hả? Gọi ta có chuyện gì?
Nhậm Lao kêu lớn:
- Có gì từ từ nói, cần gì phải tìm chết như vậy?
Nhậm Oán cũng nói:
- Chúng ta cũng không có ý giết ngươi, ngươi không cần phải hi sinh oan uổng như vậy.
Nhan Hạc Phát xoay đầu nhìn Bạch Sầu Phi, lại ung dung hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Bạch Sầu Phi biết người này là đầu mối duy nhất. Muốn tìm ra tung tích của Tô Mộng Chẩm, Nhan Hạc Phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tam-tieu-tien-luan-anh-hung/1981589/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.