Ngày hôm sau Mộc Mộc về, Tần Mộc Vũ liền đón mẹ con Quách Hiểu Lượng về biệt thự của mình.
Điều này cũng đại biểu, thỏa thuận giữa anh và Quách Hiểu Lượng chính thức bắt đầu.
Khi mới tới, Quách Hiểu Lượng còn nghĩ phải sắp xếp phòng mình, không ngờ là, từ lúc họ đến thì Tần Mộc Vũ đã chuẩn bị xong hết cả, ngay cả những thứ nhỏ bé như băng vệ sinh cũng có đầy đủ.
"Mẹ, chú ấy... thật sự là bố con ạ?" Mộc Mộc kéo ngón cái Quách Hiểu Lượng.
Quách Hiểu Lượng ngồi xổm xuống, cầm tay Mộc Mộc, "Đúng vậy, sau này chúng ta sẽ ở cùng với bố, Mộc Mộc có vui không?"
Mộc Mộc nhìn Quách Hiểu Lượng rất lâu mới nói, "Mẹ không lừa con đó chứ?"
"Hả?" Quách Hiểu Lượng kinh ngạc.
"Mộc Mộc, con đang nói gì với mẹ vậy?" Đúng lúc ấy, Tần Mộc Vũ đi tới, rất tự nhiên bế Mộc Mộc lên rồi kéo Quách Hiểu Lượng đứng dậy.
Mộc Mộc nhíu mày vô cảm nhìn Tần Mộc Vũ, "Vì sao bây giờ bố mới đến đón con với mẹ về?"
Giọng trẻ con không lớn không nhỏ, nhưng khiến hai trái tim của người lớn chấn động.
"Mộc Mộc..." Quách Hiểu Lượng muốn nói lại thôi.
"Bởi vì lúc trước bố và mẹ xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, mẹ con vì trừng phạt bố mới lén lút đưa con đi. Mộc Mộc, bố rất nhớ con." Tần Mộc Vũ chạm trán mình vào trán Mộc Mộc.
Mộc Mộc nhìn Tần Mộc Vũ chăm chú, tuy cậu mới có năm tuổi nhưng cái gì cũng biết, đừng hòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ta-khong-quan-xau-xa/2085274/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.