“Em có tốt không? Bảo bảo có tốt không?” Âm thanh rất nhẹ, tay cũng rất nhẹ, khẽ vuốt trên mặt, tựa như không cảm giác, nhưng lòng bàn tay mang lại ấm áp, đang vuốt ve khuôn mặt của cô.
“Không phải đã nói, phải tôi đã nói em pahỉ chăm sóc bản thân thật tốt sao? Tại sao lại quên đi.” Âm thanh của anh dằng dặc, tràn vào lòng cô.
“Lúc ấy không phải đã nói không còn yêu nhau nữa sao? Lúc ấy tự nhiên như vậy, tại sao bây giờ lại như thế này đau lòng?”
Anh nhẹ nhàng lại gần, dùng giò má của mình, nhẹ nhàng cọ vào gò má mềm mại của cô. Ấm áp, mềm mại, còn có mùi hương trên người của cô, làm cho anh không thể buông tay . Tay anh nhẹ nhàng kéo tay của cô, mười ngón tay từ từ đan xen nhau.
“Về sau, phải tự chăm sóc mình, không cần lại nhớ đến tôi, nhớ, em đã không còn yêu tôi nữa.” Không yêu tôi rồi, Quý Linh Linh từng nói, không yêu Mộ Ly, vĩnh viễn sẽ không yêu nữa.
Hơi thở ấm áp của anh, từ từ phai nhạt, cho đến khi chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
“Đừng! Đừng rời xa em!”
Khi Mộ Ly xoay người sắp đi, Quý Linh Linh chợt ngồi dậy, kéo tay anh thật chặt.
Thân thể của anh cứng đờ, trong đêm tối, không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhờ ánh trăng mờ nhạt bên ngoài của sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Cô cho là, đang nằm mơ, trong mộng gặp được anh. Anh cùng với mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ta-khong-quan-xau-xa/2085255/chuong-128-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.