Cả đêm chìm trong cơn kích tình, Tần Mộc Vũ đã quên anh muốn cô baonhiêu lần từ lâu, chỉ biết rằng suốt một đêm này, anh không kìm chế nổibản thân mình.
Trời còn chưa sáng, nhưng vì đau nhức Quách Hiểu Lượng đã sớm tỉnh lại,nhìn người đàn ông vẫn chưa tỉnh dậy, cô vội rón rén ngồi dậy, mới vừaxoay lưng lại toan tính cầm đồ rời đi.
"A!"Thì eo đã bị nắm chặt lấy, trực tiếp ngã lên giường.
"Đại ca. . . . . ."
"Sao không nghỉ ngơi thêm một lát nữa? Không đau à?" Tần Mộc Vũ lậtngười đè lên người cô, khóe môi xuất hiện nụ cười, khiến cô có chút hiểu lầm.
"Không có. . . . . . Không có, chỉ. . . . . . Em tỉnh tương đối sớm thôi à." Quách Hiểu Lượng ngượng ngùng vội vàng nghiêng đầu, không dám nhìnthẳng vào anh.
"Hả?" Ngón tay của anh chậm rãi lướt qua da thịt mịn màn trước ngực cô,anh cũng không ngờ cơ thể này của cô lại sung sướng như thế này, "QuáchHiểu Lượng, tại sao phải ở chung với Hướng Tuấn Ngạn?" Khi ngón tay dichuyển lên đỉnh ngực thì anh xấu xa nhấn nhấn một cái.
"Ừ. . . . . ." Quách Hiểu Lượng nỗ lực chịu đựng lấy, nhưng tiếng rên rỉ lại thoát ra khỏi cổ họng.
"Nói thật." Anh lại thêm vào một câu.
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì em. . . . . ." Quách Hiểu Lượng bị ép buộc đối mặt nói chuyện trực tiếp với anh, nhìn tròng mắt ngập tràn nghi vấn của anh, cô thiếu một chút nữa đã không khống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ta-khong-quan-xau-xa/2085205/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.