"Tâm trạng không tốt à?" Mới vừa lên xe, Mộ Ly đã vội ôm Quý Linh Linh vào trong ngực, cô cũng ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.
"Ông Trung, chúng ta đi thôi."
"Vâng"
"Em không muốn đi." Quý Linh Linh nói không lớn, nhưng mặt thì kề sát ngực anh.
"Bọn mình không đi nữa, ông Trung, dừng xe lại." Nói xong, Mộ Ly mở cửa xe đi ra ngoài, chuyển qua mở cửa bên cô, đỡ bả vai cô: "Cẩn thận."
"Bọn mình đi đâu?" Xuống xe, Mộ Ly bảo ông Trung lái xe đi trước, ngược lại, Quý Linh đứng lơ mơ bên đường.
Mộ Ly khẽ nhếch môi, cánh tay dài vòng lấy eo cô, ghé sát tai cô nói man mác: "Em muốn đi đâu thì anh đi theo đó."
Trong hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, Quý Linh Linh xoay đầu nhìn anh.
"Tại sao lại khóc?" Anh chủ động lau nước mắt giùm cô, "Tiểu Linh linh à, em có thấy sau khi em mang thai con chúng ta thì thích khóc hơn không?"Anh vòng lấy người cô, truyền hơi ấm bên anh sang cô.
"Hừ, còn không phải do anh à." Đôi môi cô phím hồng, trông vô cùng đáng yêu.
"Anh? Cái người này luôn tìm lý do tầm bậy nè. " Mộ Ly véo chóp mũi cô.
"Ừ. . . . . . Đâu có đâu, cũng do anh chứ bộ, cho em nhiều cảm động quá làm chi, đề giờ em bỏ được tự ti, tự cao, không có suy nghĩ về chuyện tụi mình có xứng đôi hay không, toàn tâm toàn ý muốn sống bình yên với qanh qua hết tháng ngày. Cái cô Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ta-khong-quan-xau-xa/2085203/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.