Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy Quý Linh Linh khẽ nâng tầm mắt lên, ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn về phía Lục Vân Thiên.

"Cô. . . . . .". Trong lòng của Lục Vân Thiên kinh sợ, trái tim nhảy lên thình thịch, cái loại người đê tiện như vậy, lại dám dùng cái loại ánh mắt mà nhìn cô ta sao!

"Cái loại mặt hàng đê tiện như cô. . . . . ." Dám dùng loại ánh mắt này. . . . . .

"Bốp!" Còn chưa chờ Lục Vân Thiên nói xong, một âm thanh thanh thúy liền vang lên.

"Cô. . . . . . Cô dám. . . . . .". Lục Vân Thiên ôm lấy má trái sưng đỏ, cô ta lập tức nhảy dựng lên, trừng hai mắt lớn như hạt châu chuẩn bị mắng to.

"Bốp!" Lại một cái tát, một tiếng này so sánh với cái tát đầu tiên càng lộ thêm ra vẻ thanh thúy. . . . . . Hấp dẫn người khác!

Quý Linh Linh thu hồi ánh mắt của mình, cũng ngay sau đó thả tay xuống, nhìn đôi tay của Lục Vân Thiên đang ôm lấy mặt, từ vẻ mặt hết sức sững sờ của cô ta, có lẽ cô ta đã hiểu ra thứ gì đó. Lục Vân Thiên vẫn luôn cảm thấy cô chỉ là một con mèo nhỉ không có năng lục gì cả, chỉ có thể dám thỉnh thoảng nhảy nhót múa máy tay chân mà thôi, nhưng không có ngờ tới lúc nãy cô lại dám động tay.

"Cô. . . . . . Cô. . . . . . Quý Linh Linh. . . . . ." Đôi tay của Lục Vân Thiên ôm lấy gương mặt đang sưng to, một mặt là bởi vì gương mặt rất đau rát, mặt khác, cô ta lại sợ Quý Linh Linh động thủ tát một lần nữa.

"Tôi, như thế nào?". Chỉ nghe Quý Linh Linh dằng dặc trả lời, trên mặt của cô chưa bao giờ có xuất hiện sự thong dong, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, khiến cho Lục Vân Thiên cảm thấy lúc này so với vừa rồi giống như hai người hoàn toàn khác biết. Người vừa rồi mặt mũi đỏ hoe do khóc, bộ dáng rụt rè giống như cô gái nhỏ, đột nhiên lập tức biến mất không thấy.

Bởi vì Quý Linh Linh đột nhiên hỏi ngược lại, Lục Vân Thiên trong thời gian ngắn ngủi sững sờ, nhưng sau đó, trên mặt của cô ta lại lộ ra mấy phần phẫn nộ.

"Quý Linh Linh, cái loại người này, cái. . . . . . Lại dám đánh tôi!" Tiện nhân, không biết nói như thế nào, chẳng biết tại sao, cô ta lại không nói được câu nào khác.

"Đánh cô? Vậy thì thế nào?". Quý Linh Linh vẫn như cũ dùng một bộ dáng chẳng hề để ý nhìn Lục Vân Thiên, chỉ thấy cô cười lạnh nói, "Lục Vân Thiên, tôi còn tưởng rằng cô là một loại mặt hàng rất khó đối phó, nhưng không ngờ. . . . . . Haha. . . . . .". Tiếp theo đều là Quý Linh Linh phát ra tiếng cười khinh thường đối với Lục Vân Thiên.

“Cô. . . . . . Cô cư nhiên. . . . . . Tôi muốn. . . . . ." Nói xong, Lục Vân Thiên liền giơ tay lên, chuẩn bị tát lại Quý Linh Linh.

"Bốp!" Chỉ là trong nháy mắt cô ta vừa đưa tay lên, Quý Linh Linh lại lấy một bàn tay đánh lại cô ta.

"A!" Lục Vân Thiên hét lên một tiếng, lui về phía sau một bước, không thể đứng vững mà ngã ngồi trên mặt đất. Cô ta có chút không dám tin nhìn Quý Linh Linh, sẽ không, sẽ không, như thế nào cô ta lại là loại người dám đánh người chứ?

Quý Linh Linh thu tay lại, sờ sờ lớp sơn móng tay trên ngón tay giữ của cô, xoa nhẹ những miếng bị tróc ra.

"Lục Vân Thiên, tốt nhất là cô không cần động thủ với tôi." Âm thanh của cô tiết lộ ra ý uy hiếp không nói ra được.

Hiện tại Lục Vân Thiên không dám động thủ, một chút động tác cũng không dám động, cô ta đã đánh giá thấp Quý Linh Linh, không nghĩ tới Quý Linh Linh lại dám to gan như vậy, nhưng. . . . . . Cô ta không phục, một loại phụ nữ đê tiện như vậy lại tát cô ta, cô nhất định sẽ cho Quý Linh Linh thấy cái gì mới là lễ độ!

"Quý Linh Linh, cô hôm nay dám động thủ tát tôi, tốt nhất là về sau cô đàng hoàng một chút cho tôi, cô đừng để quên, tôi chính là con gái của thị trưởng!".

Lục Vân Thiên có chút chật vật ngã trên mặt đất, một cái tay che má phải đã sớm sưng to lên. Mặc dù là cô ta bị tát, nhưng thân là một người quyền quý, cái loại bộ dáng ngạo khí kia, cô ta sẽ không nhận thua, ít nhất cô ta cho là mình sẽ không thua.

"A!" Quý Linh Linh cúi đầu nhìn Lục Vân Thiên một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà cười lên, nhưng là cái loại cười đó, cũng là không có chút ý cười, hoàn toàn không có đem cô ta coi ra gì.

"Lục Vân Thiên, chỉ cô, con gái của thị trưởng lại dám kiêu căng như vậy? Việc cô dám làm, tôi còn có cái gì là không dám đây?". Quý Linh Linh chẳng hề để ý âm thanh, Lục Vân Thiên nghe thấy hoàn toàn tràn đầy âm thanh châm chọc, "Lục Vân Thiên, tôi còn muốn cảm ơn cô, nếu như không phải cô loại người như cô tồn tại, tôi - Quý Linh Linh vĩnh viễn đều chỉ có thể là giấu mình ở trong góc. Nhưng là,” cô dừng một chút, "Nhưng là bây giờ, tôi sẽ không làm loại người trốn núp đó nữa, người như vậy, chỉ có thể mặc cho các cô bắt bạt, cho nên tôi đã tỉnh, mà cô, ác mộng của cô đã bắt đầu!".

Khóe môi Quý Linh Linh nâng lên tươi cười, bộ dáng kia vừa quyến rũ lại tà ác, cô chưa bao giờ để lộ ra bộ mặt khác, lần này là do Lục Vân Thiên gây sự, cô cũng không nhịn được nữa rồi.

"Cô. . . . . ."

"Lục Vân Thiên, cô cho rằng cô đem Nghiêm Tử Tuấn đoạt đi, còn tới nhục nhã tôi.....tôi không giành Nghiêm Tử Tuấn trở lại, là bởi vì sợ cô sao? Nghiêm Tử Tuấn, ở chỗ này của tôi, chỉ là một loại hàng đã xài rồi không ai muốn, cô có thể đón đi, tôi vui mừng còn không kịp. Tôi không biết tại sao, cô đối với tôi lại có ý kiến sâu như vậy, thân là một “người thứ ba”, tôi cho là cô sẽ khiêm tốn một chút, nhưng là không nghĩ tới, cô bắt nạt tôi, một lần lại một lần, nhiều lần như vậy sẽ rất khó chịu. Bây giờ tôi nói cho cô biết một chuyện, tôi một mực nhịn cô, cũng là ở nuông chiều cô, tôi chính là muốn nhìn xem cô là người như thế nào, bản lãnh lớn nhất ra sao, cũng vừa để cho những người khác thấy tính cách của cô, hôm nay tôi coi như cũng có nhận thức mới về cô, nhưng mà cô chỉ đúng là loại đàn bà chanh chua." Quý Linh Linh thả tay xuống, âm thanh thong thả không mang theo bất luận cảm tình gì.

Lục Vân Thiên, tất cả đều do cô tự chuốc lấy phiền phức, đánh ngươi khác, tất cả đều là bởi vì người đó đã kịp chạm đến ranh giới cuối cùng của Quý Linh Linh .

"Quý Linh Linh, cô cho rằng cô có học võ, ỷ vào thân thể khỏe mạnh mà có thể đánh tôi rồi sao, được, hôm nay tôi liền nhận, để cho cô đánh, nhưng là cô cũng đừng vui mừng quá sớm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Lục Vân Thiên nghe lời nói của Quý Linh Linh…...., sắc mặt càng thêm khó coi, cô ta không thừa nhận rằng là từ lúc vừa mới bắt đầu chính cô ta đã là một người thua cuộc.

Thật hay cho một lần cô ta đi dạo phố thì cô ta nhìn thấy Nghiêm Tử Tuấn đối với Quý Linh Linh có vẻ ngoài bình thường đang đi bên cạnh lại chăm sóc rất tốt, cho nên cô ta mới điên rồi đem Nghiêm Tử Tuấn đoạt đi. Người, cô ta chẳng những muốn đoạt tới đây, cô ta còn muốn cho Quý Linh Linh biết cái gì gọi là những người thấp hèn, giống như loại người như Quý Linh Linh là thứ người như thế, căn bản là không xứng đáng có được sự chăm sóc của một người đàn ông tốt như vậy.

Nhưng kết quả thì sao, chính cô ta cũng không có ngờ tới, Quý Linh thay đổi bản thân, ăn mặc xinh đẹp như bây giờ, lại khiến Nghiêm Tử Tuấn chẳng những trong lòng có dao động, còn khiến Lãnh Dạ Hi cùng Mộ Ly quan tâm rối rít. Cô ta hận, cô ta hận Quý Linh Linh. Quý Linh Linh chỉ là một người phụ nữ không có bối cảnh gì, mọi thứ không sánh bằng cô ta, nhưng tại sao Quý Linh Linh lại có thể được bọn họ yêu?

Cô ta thì sao, cô ta là con gái của thị trưởng, thân phận tốt, bộ dáng diễm lệ, nhưng là Lãnh Dạ Hi đối với cô ta làm như không thấy, Mộ Ly căn bản không để ý tới cô ta, ngay cả Nghiêm Tử Tuấn cũng. . . . . ..

"Quý Linh Linh, bây giờ cô trừ bỏ quyến rũ đàn ông, bị người khác hung hăng bỏ rơi, cô còn dư lại cái gì, những chuyện cô làm, không gọi đê tiện thì gọi là cái gì?". Lúc Lục Vân Thiên nói lời này thì, diện mạo có chút dữ tợn, thì ra là một người phụ nữ xinh đẹp thế nòa đi nữa, lúc ghen tỵ, cũng sẽ đem sự xấu xa trong lòng mà lộ ra ngoài.

"Hả? Lục Vân Thiên cô vẫn cảm thấy là tôi đang quyến rũ đàn ông? Mà không phải là bọn họ đang quyến rũ tôi sao?". Quý Linh Linh rũ xuống rèm mắt, "Nếu như mà tôi nói cho cô biết, là bọn họ chủ động tìm tới của tôi đấy, cô sẽ như thế nào? Có thể hay không ghen tỵ đến điên mất?".

"Không thể nào!" Lục Vân Thiên lớn tiếng ngắt lời cô, "Căn bản là không có thể, cô tính làm gì đó, bọn họ làm sao sẽ coi trọng cô? Nếu như không phải là cô dùng chiêu gì mà mê hoặc, bọn họ như thế nào mà lại mắc mưu của cô?".

"Thật sao? Lục đại tiểu thư, cô đã nghĩ như vậy, vậy tôi cũng không có biện pháp. Dù sao, người trong lòng bọn họ, là tôi, mà không phải là cô. Cô có ghen tỵ đi nữa, hận tôi đi nữa, cũng không làm được chuyện gì." Bây giờ Quý Linh Linh chỉ muốn đem mặt ác liệt nhất của mình mà biểu hiện ra, lần này, cô sẽ phải khiến Lục Vân Thiên không thoải mái, muốn cho Lục Vân Thiên biết, người nào nên chọc, người nào không nên chọc.

"Quý Linh Linh!" Lục Vân Thiên cắn răng nghiến lợi kêu tên của cô, nhưng hiện tại cô ta dù tức giận thế nào, dù ghen tỵ thế nào, thì cô ra cũng không dám mắng lại Quý Linh Linh.

"Lục Vân Thiên!" Quý Linh Linh đột nhiên lại gần cô ta, Lục Vân Thiên nhất thời chưa kịp phản ứng, cô ta sợ lại bị đánh giống như lúc nãy, nhưng Quý Linh Linh nắm vạt áo của cô ta.

"Lục Vân Thiên, nghe cho kỹ. Bắt đầu từ hôm nay, nếu như cô còn dám chọc tôi một lần, tôi sẽ trả lại cho cô tất cả. Nếu như đánh cô một lần, ngươi không học được cách phải nghe lời, tôi liền đánh cô mười lần! Nếu dám dùng đám người ngu dốt khác tới khiêu chiến lòng kiên nhẫn của tôi. Thị trưởng, có lẽ không so được với Mộ Ly phải không, cô nghĩ, nếu như Mộ Ly cùng với cha cô là thị trưởng đối nghịch, sẽ có hậu quả gì?". Quý Linh Linh tiến lại gần khuôn mặt của Lục Vân Thiên, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, lần này cô một lần làm "Tiểu nhân" cũng tốt lắm.

"Cô. . . . . ." Lục Vân Thiên hoàn toàn bị hù sợ, cô ta. . . . . . Quyền lục của cha cô ta so với Mộ Ly căn bản là không cùng cấp bậc, chuyện này, từ lần trước Nghiêm Tử Tuấn xảy ra chuyện, cô ta đã biết. Cha cô ta trực tiếp nói cho cô ta biết, ông ấy vô năng tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ.

Muốn làm cho một trưởng phòng nho nhỏ phục chức, ông ấy đường đường chánh chánh là thị trưởng, cư nhiên không thể làm được!

"Cô. . . . . . Cô quả nhiên ti tiện, dựa vào đàn ông thì tính là có bản lãnh gì?". Lục Vân Thiên cắn răng, từ trong kẽ răng lộ ra mấy từ này.

"Ha ha, Lục Vân Thiên cô chính là không ngoan nha, dựa vào đàn ông? Nếu như người đàn ông kia tâm cam tình nguyện vì tôi đây thì sao?" Quý Linh Linh buông lỏng tay ra, Lục Vân Thiên lập tức nặng nề ngã trên mặt đất.

Đúng vậy nha, cô dựa vào đàn ông, có lẽ không làm được chuyện gì, nhưng nếu như người đàn ông kia đem cô nâng ở trên lòng bàn tay thì sao? Quý Linh Linh khẽ ngẩng đầu lên, cô không muốn vì ánh mắt “không tốt” mà bán mình. Đối với Lục Vân Thiên, người phụ nữ này, không thể lui nữa, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng ra được. Cho dù là trên lưng của cô có tiếng xấu là "Dựa vào đàn ông", vậy thì như thế nào?

"Vân Thiên! Cô làm sao vậy?" Lúc này, Vu Uyển Tinh đột nhiên chạy tới, cô ta chạy đến bên cạnh Lục Vân Thiên, nâng Lục Vân Thiên dậy.

"Uyển Tinh, tôi. . . . . . Tôi. . . . . .". Lục Vân Thiên vừa thấy được người tới, liền uất ức khóc lớn tiếng lên. "Uyển Tinh, cô phải giúp tôi, phải giúp tôi nha, tôi. . . . . . Mặt của tôi. . . . . ."

Vẻ mặt giống chưa bao giờ xảy ra chuyện lớn gì của Vu Uyển Tinh, lúc này nhìn thấy khuôn mặt bị đánh đến sưng to của Lục Vân Thiên, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận, "Tôi sẽ thay cô đòi lại công đạo."

Quý Linh Linh đứng tại chỗ, vừa mới đối phó xong với Lục Vân Thiên, bây giờ lại xuất hiện thêm một cảnh sát cao cấp.

"Quý tiểu thư, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?" Đỡ Lục Vân Thiên đứng dậy, Vu Uyển Tinh đứng ở phía trước của cô, trên mặt lộ ra mấy phần nghiêm túc, hỏi Quý Linh Linh.

"Chính là chuyện như cô thấy." Ánh mắt của Quý Linh Linh nhàn nhạt không hề kiêng kỵ nhìn thẳng vào Vu Uyển Tinh.

"Cô dám động thủ đánh người?" Vu Uyển Tinh lạnh giọng hỏi.

"Có cái gì mà không dám sao?" Quý Linh Linh cũng không trực tiếp trả lời, nhưng câu trả lời của nàng, đủ khiến người hỏi, tức chết đi được.

Vu Uyển Tinh trầm mặc một hồi, liền nói ra, "Cô là cái thá gì, mà cũng dám công khai động thủ?"

Quý Linh Linh nghe được lời nói của Vu Uyển Tinh, ánh mắt không khỏi tùy tiện nhìn thẳng vào Vu Uyển Tinh, thật tốt cho một cảnh sát cấp cao, trong giọng nói cũng lộ ra được một phần cao ngạo hơn người khác.

"Đối với việc không coi người khác là người, tôi ra tay, thì như thế nào?". Quý Linh Linh trong lòng biết rõ, người phụ nữ trước mặt cũng là tâm phúc Mộ Ly. Vốn là, cô cảm thấy Vu Uyển Tinh là một cảnh sát cấp cao, còn tưởng rằng cô ta và Mộ Ly sẽ là một đôi rất tuyệt, nhưng bây giờ thì sao, chó má!

"Hừ, người phụ nữ vô sỉ như cô, mà cũng dám nói ra như vậy, xem ra, cô chính là không biết rõ thân phận của mình!". Vu Uyển Tinh đối với Quý Linh Linh là rất khinh thường, một người phụ nữ không dựa vào năng lực của mình tồn tại, mà là dựa vào đàn ông, bây giờ còn dám chó cậy gần nhà, thật là vô sỉ vô cùng!

“Cô ấy có thân phận gì? Uyển Tinh, cô lầm to rồi."

Lúc này, Mộ Ly đi tới bên cạnh Quý Linh Linh, trực tiếp vòng qua eo của cô, anh lạnh lùng liếc mắt một Lục Vân Thiên đang đứng sau lưng của Vu Uyển Tinh, "Cô ấy là người phụ nữ của tôi."

"Mộ Ly, anh. . . . . ." Ánh mắt của Vu Uyển Tinh lạnh lẽo, nhìn về phía Mộ Ly, lửa giận trong lòng càng thêm tăng lên, "Mộ Ly, anh cho dù là đối với cô ta có cảm tình, nhưng là tốt nhất cũng nói cho cô ta biết, đừng làm chuyện quá phận!"

Quý Linh Linh nhìn thấy Mộ Ly đã đứng ở bên cạnh của cô, vậy thì nói ra, tiếp theo không

cần cô nói gì nữa. Cô lại một lần nữa cúi đầu, không muốn nhìn bộ dáng thất bại của Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh , làm cho cô không vui nổi.

"Quá đáng? Có không? Người phụ nữ của tôi làm chuyện gì, vẫn luôn có chừng mực." Mộ Ly cúi đầu nhìn qua Quý Linh Linh đang dựa vào trong lòng anh, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía với Uyển Tinh,

"Uyển Tinh, tôi cảm thấy chúng ta vừa rồi đã nói đủ rõ ràng rồi."

"Cô ta chó cậy gần nhà, còn nói muốn anh phá hủy cha tôi!" Lục Vân Thiên lập tức cắt đứt lời nói hai người, tức giận lớn tiếng nói.

Quý Linh Linh không khỏi nâng mí mắt liếc Lục Vân Thiên một cái, một người nếu như chỉ là ngu một chút, cũng là rất tốt, nhưng thiếu não đến mức này, vậy. . . . . . Chỉ có thể để cho cô ta tự cầu phúc.

"Hả? Em đã nói lời như thế?" Mộ Ly nhìn hai má sưng đỏ của Lục Vân Thiên, thì đã hiểu ra mấy phần, anh đẩy Quý Linh Linh ra, một tay nâng lên cằm của cô, nhìn cô.

Vừa thấy động tác này của Mộ Ly, ánh mắt Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh không khỏi sáng lên, thì ra là, Mộ Ly vẫn rất công tư phân minh!

"Rất tốt, không có dấu vết bị thương." Sau đó một câu nói của Mộ Ly, liền khiến cho ý tưởng của các cô nhất thời tan thành mây khói.

Quý Linh Linh miễn cưỡng phải nhìn Mộ Ly, "Tôi nói."

Vu Uyển Tinh siết thật chặt quả đấm, người phụ nữ vô sỉ, lại dám nói ra trực tiếp như vậy, cô ta muốn Mộ Ly và Thị trưởng Lục có mâu thuẫn sao?

"Mộ Ly, anh nghe thấy chưa? Cái người phụ nữ đê tiện như vậy, chính cô ta đã nói như vậy, muốn làm cho anh và cha tôi có bất hòa! Cô ta chính là một người xấu, tốt nhất anh sớm một chút rời khỏi cô! Nếu như. . . . . ."

"Lục tiểu thư!"

Mộ Ly không nhịn được cắt đứt lời của Lục Vân Thiên "Lời thật thì khó nghe" , "Cô quản tốt chính cô là được, còn nữa trí nhớ của cô có phải không tốt hay không, tôi hiện tại nhắc lại cho cô một lần, cái từ “đê tiện” này, tốt nhất không để cho tôi nghe lần nữa, nhất là đối với người phụ nữ của tôi!”.

Ánh mắt của anh cũng không rời khỏi Quý Linh Linh, thế nhưng lời nói lại rất rõ ràng là nói với Lục Vân Thiên.

"A. . . . . ." Lục Vân Thiên chỉ có cảm giác là mình vô cùng xấu hổ , anh ta. . . . . . Anh ta

đối với quý Linh Linh. . . . . .

"Mộ Ly, anh. . . . . ." Vu Uyển Tinh vừa định mở miệng.

"Uyển Tinh, tôi hi vọng cô có thể nhớ những gì chúng ta mới vừa rồi nói." Mộ Ly không chút khách khí cũng cắt đứt lời của cô ta.

Lúc này, chỉ thấy tay của anh ở trên mặt của Quý Linh Linh xoa nhẹ một hồi, sau đó thuận tay ôm cô vào trong ngực, "Nếu như cô ấy nói một câu, muốn tôi và Thị trưởng Lục đối nghịch, như vậy thật ngại, Lục tiểu thư, tôi sẽ làm theo lời của cô ấy.” Gương mặt tuấn tú của Mộ Ly lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng vừa rồi chỉ là anh đang xác định xem Quý Linh Linh có hay không bị bắt nạt, nhưng là tình huống bây giờ đã rất rõ ràng, anh không có lý do để mất hứng.

Ax. . . . . . Mộ Ly cái tên này, có phải hay không là hơi quá rồi !

"Anh. . . . . . Anh nói cái gì?". Lục Vân Thiên trợn to hai mắt, cô ta không thể tin được, cô ta một chút cũng không tin, làm sao sẽ xảy ra chuyện như vậy, sẽ không, sẽ không, mới vừa rồi khẳng định là Mộ Ly không có gì cả!

“Sẽ không, anh làm sao có thể. . . . . .".

"Vì người phụ nữ của tôi, tôi có thể chống lại với người trên toàn thế giới, mặc kệ đối phương là người nào!". Giọng điệu của Mộ Ly kiên định, không cho phép bọn họ có nửa phần chất vấn.

Mà Quý Linh Linh nãy giờ vẫn cuối đầu, nghe thấy lời của anh, thân thể không khỏi run lên một cái, đáng chết, lúc này nói ra những lời kích tình như vậy, cũng không để cho cô biết nên biểu hiện như thế nào.

"Mộ Ly, anh. . . . . . Anh……. !" Vu Uyển Tinh run run đôi môi, Mộ Ly nói những lời này, hoàn toàn để cho cô rơi vào tuyệt vọng, vốn cho là, lúc nãy bọ dạng mà Mộ Ly dùng để nói chuyện với Quý Linh Linh, cô cho là đây chẳng qua là một người đàn ông đối với một người phụ nữ say mê tạm thời mà thôi, nhưng không nghĩ tới. . . . . . Anh lại có thể nói ra những lời này.

Mộ Ly, anh ấy sẽ không chỉ là một người đàn ông mạnh miệng, chỉ cần anh nói ra, tất nhiên sẽ làm được, không ngờ, bây giờ anh cư nhiên là vì một người phụ nữa mà nói ra "Lời thề" như vậy.

"Người đáng không phải là tôi." Mộ Ly trực tiếp nói với Vu Uyển Tinh, rồi quay sang nói: "Lục tiểu thư, trước kia cô bắt nạt ngươi phụ nữ của tôi như thế nào, tôi sẽ ghi nhớ kĩ ở trong lòng, hôm nay coi như cô ấy đánh cô, như vậy cũng không là quá phận, bởi vì cô đã sớm dùng hai từ “quá đáng” đến “thúi” rồi!".

"Anh . . . . ." Không thể nào, không thể cứ như vậy bị Quý Linh Linh đánh bại rồi.

"Hiện tại các cô đã nghe tôi nói, vậy trước hết tôi nên nói cho rõ ràng. Quý Linh Linh, cô ấy là người của Mộ Ly tôi, trừ tôi ra, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào cô ấy, nếu như mà có một lần nữa mà để cho tôi biết được, có ai đủ can đảm mà khi dễ cô ấy, vậy thì hãy vì mình mà dự tính điều xấu nhất đi."

Nói xong lời này, anh dừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía với Uyển Tinh, "Uyển Tinh, cô cũng biết tính cách của tôi, tôi hẳn là nói được sẽ là làm được."

Vu Uyển Tinh cả kinh, há miệng nhưng không có nói ra được bất kỳ lời nào.

Mộ Ly không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của họ, ngược lại khẽ cúi đầu, nhìn Quý Linh Linh hỏi, "Mệt mỏi sao?".

"Có chút." Quý Linh Linh trả lời.

"A. . . . . ." Quý Linh Linh nhẹ giọng kêu một tiếng, cả người của cô đã bị Mộ Ly ôm vào trong ngực, hai tay của cô rất tự nhiên ôm cổ của anh.

"Chúng ta đi." Mộ Ly lại gần cô, dùng chóp mũi đụng nhẹ chóp mũi của cô một cái, bộ dáng thân mật cũng không có nửa chút nào để nghi ngờ.

Quý Linh Linh bị Mộ Ly chọc cho có chút xấu hổ, làm cho mặt của cô không tránh khỏi đỏ lên.Mộ Ly thấy thế, cũng may, cô ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ, không có bị Lục Vân Thiên "Dạy hư" .

Hai người bọn họ coi như không có người mập mờ ôm xong, Mộ Ly liền đàng hoàng ôm Quý Linh Linh rời đi.

Quý Linh Linh, tôi mặc kệ hiện tại anh ấy chiều chuộng cô như thế nào, tôi chỉ biết là Mộ Ly đối với cô chỉ là chỉ là yêu thích ngắn ngủi mà thôi, tôi sẽ không vì cứ như vậy mà buông tha! Vu Uyển Tinh nhìn bóng lưng của bọn họ rời đi, trong lòng có nhiều hơn mấy phần nghẹn ngào, cô cùng anh là cộng sự đã nhiều năm, cũng không có nhìn thấy anh dành tình cảm nhiều như vậy, lần này, cô chỉ cho là Hormone nam giới của anh là bị dư ra, không có chỗ dùng mã thôi!

"Uyển Tinh. . . . . . Tôi. . . . . ." Lúc này, Lục Vân Thiên lại lộ ra bộ dáng nhu nhu nhược nhược.

Vu Uyển Tinh không có nhìn cô ta, ánh mắt vẫn còn nhìn theo chiếc xe xa hoa của Mộ Ly.

"Quý Linh Linh cái thứ đê tiện đó, tôi sẽ không buông tha cho cô ta!”. Lục Vân Thiên cắn mắng nói.

Vu Uyển Tinh lúc này quay đầu, "Trước tiên hãy làm mặt của cô bớt sưng đi." Dứt lời, cô ta liền xoay người sải bước rồi đi.

"Uyển Tinh, Uyển Tinh!" Nhìn thấy người “bạn tốt” cũng không tiếp tục để ý đến mình, tức giận trong lòng Lục Vân Thiên trong lòng càng thêm tung hoành, "Tiện nhân, tiện nhân! Tôi nhất định sẽ đem chuyện ngày hôm nay tôi chịu trả lại đủ cho cô!". Dứt lời, liền dậm chân, cũng lo lắng mà rời đi.

Một lúc sau, cửa của Lãnh trạch lại khôi phục lại yên tĩnh như ban đầu.

"Thiếu gia, Quý tiểu thư không có chuyện gì, người phụ nữ kia bị Quý tiểu thư đánh, bây giờ bọn họ cũng đã đi rồi." Quản gia của Lãnh trạch kính cẩn mở miệng nói.

Lãnh Dạ Hi đứng ở phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía quản gia, "Tốt lắm, để những người khác đều trở về đi, đi xuống đi."

"Vâng, thiếu gia." Quản gia trả lời xong, liền rời đi.

Lãnh Dạ Hi chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, vốn là trên mặt là lạnh lùng, lại hiện lên mấy phần giống như "Ưu thương". Biết rằng, cô không có bị người khi dễ, lo lắng trong lòng liền rời khỏi.

Quý Linh Linh, chúng ta có phải hay không nên tiếp tục sống cuộc sống của chính mình rồi.

**********************************************************

Dọc theo đường đi, ngồi trên xe của Mộ Ly rời đi, Quý Linh Linh ngồi ở vị trí kế bên cạnh tài xế.

"Em nói một câu đi chứ." Trầm mặt cũng được một đường rồi, nảy giờ không nói gì, cũng không có chuyện gì mà, Mộ Ly mở miệng nói trước.

"Hả?" Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, cô giống như thật sự có chút mệt mỏi, trầm muộn, đã sắp ngủ mất tiêu rồi.

"Mới vừa rồi có vui sướng hay không??". Trên mặt Mộ Ly mang theo cười tà ác, hỏi.

"Cái gì nha?". Quý Linh Linh nhất thời không có hiểu rõ được ý tứ của anh.

"Quý Linh Linh, em mới vừa rồi tát vào mặt Lục Vân Thiên, chẳng lẽ trong lòng em không có suy nghĩ gì sao?". Mộ Ly nhìn người phụ nữ này- giống như là cô còn chưa tỉnh ngủ vậy.

"A, cái đó sao, không có cảm giác gì." Dáng vẻ của Quý Linh Linh thiếu đi một chút hăng hái, không để ý đến phản ứng của anh.

"Này, Quý Linh Linh- cái người phụ nữ này, đây là thái độ gì!". Mộ Ly mất hứng, không vui, ít nhất trên mặt cô cũng nên lộ tươi cười chứ.

"Làm sao? Thái độ của tôi thì như thế nào? Mộ Ly hiện tại anh không cần cố ý tìm tôi kiếm chuyện!".

"Trời ạ, Quý đại tiểu thư, em cho anh mượn lá gan, anh cũng vậy không dám cố ý tìm em gây phiền toái nha, anh thương em còn không kịp nữa mà!".

"Lo mà nhìn đường đi, ai mà tin!". Quý Linh Linh nghiêng nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa xe, trình độ dẻo miệng của Mộ Ly gần đây càng ngày càng giỏi rồi.

"Quý Linh Linh!".

"Anh muốn làm gì? Lớn tiếng như vậy? Tôi nói với anh, tôi mới vừa rồi đánh còn cực kỳ khó chịu, cô là một phụ nữ yếu đuối, tôi đã dùng ít sức đi rồi, anh đừng mà có chọc tôi!". Quý Linh Linh xoay người lại, nâng nắm đấm nhỏ nhắn lên, ý bảo Mộ Ly hãy coi chừng.

"Không phải chứ, em đã bớt dùng sức? Mặt của Lục Vân Thiên cũng đã sưng lên, cái người phụ nữ này-em có phải là một người bạo lực hay không vậy, thế mà trước đây anh cũng không có phát hiện ra đấy?".

Suy nghĩ về lúc đó một chút, người phụ nữ cũng đã từng bị Lục Vân Thiên khi dễ rất thảm.

"Chân nhân bất lộ tướng!" Ngay sau đó Quý Linh Linh nói lại với anh một câu.

"A, không phải đâu."

"Thế nào? Tôi không thích tùy tùy tiện tiện động thủ, ảnh hưởng tới hình tượng thục nữ của tôi." Quý Linh Linh nói lời này thì, rõ ràng chính là vẫn chưa đủ.

"Ha ha, ha ha. . . . . ." Lần này, Mộ Ly cười đến không dừng lại được, cái cô gái nhỏ này, cũng thật là quá đáng yêu rồi.

"Này, nhìn đường xe chạy đi chứ!". Quý Linh Linh lớn tiếng nhắc nhở, lái xe lại bày tỏ mạo hiểm như vậy, còn dám không để ý đến xe cộ.

"Quý Linh Linh, anh phát hiện anh càng ngày càng thích em rồi, làm thế nào đây?" Mộ Ly đưa ra một cánh tay, sờ nhẹ trên đầu Quý Linh Linh, vỗ nhẹ nhẹ, "Anh thật sự rất yêu em nha."

"Nhàm chán!". Quý Linh Linh mắng nhỏ, căn bản không để ý đến bộ dạng này của anh, chính là dáng vẻ không có nghiêm túc chút nào.

"Quý Linh Linh, chúng ta nói chuyện thôi."

"Chuyện gì?"

"Anh nghĩ bây giờ, chính là lúc anh phải thực hiện nghĩa vụ của mình?" Mộ Ly cười đến mặt có chút gian xảo .

"Nghĩa vụ? Tôi cho anh quyền lợi gì à?"

Mộ Ly quay đầu nhìn cô một cái, sau đó liền dừng xe lại ở ven đường.

"Dừng xe làm cái gì?". Quý Linh Linh có chút không hiểu nhìn về phía anh.

"Quý Linh Linh, " Sau khi dừng xe, Mộ Ly lập tức làm ra dáng vẻ đàng hoàng nói, "Chúng ta nói chuyện này thật tốt."

"Mộ Ly, anh là đang làm gì? Tôi cảm giác anh, chính là giải thích không được nha."

"Cái gì là không giải thích được? Em nghiêm túc một chút, hiện tại anh sẽ nói lời rất nghiêm túc!" Mộ Ly quả thật bị cô đánh bại, ai dám dám can đảm nói Quý Linh Linh là một người phụ nữ ngốc, anh sẽ lập tức đem quân đánh tới nhà của người đó.

Quý Linh Linh giơ hai tay lên, làm như là đầu hàng, "Được rồi, anh nói đi, anh mà nói thật nghiêm túc, tôi sẽ là thật lòng hâm mộ anh nha!". Qua hai, ba lời nói cô liền dùng lời nói làm “tổn thương” anh.

“Hiện tại anh muốn nói cho em biết, anh là một người đàn ông rất giữ chữ tín."

"Sau đó thì sao?".

"Nếu anh đã nhận tiền của em, thì sẽ vì em mà phục vụ, cho nên xin mời hưởng thụ anh đi!" Bộ dạng của Mộ Ly giống như là giận dỗi, kéo một bàn tay nhỏ bé của Quý Linh Linh đặt ngay tại trên lồng ngực mình.

"Này!" Quý Linh Linh bị anh dọa sợ hết hồn, người đàn ông xấu xa này, nói thì nói đi, lại còn động tay động chân rồi, anh cho là cô là một người rất lưu manh sao? Có thể làm loại chuyện như vậy sao? Không thể nào! Cô - Quý Linh Linh chính là một người thẳng thắng, tuyệt đối sẽ không làm được loại chuyện như vậy.

Mộ Ly giống như là rất quyết tâm, hoàn toàn không quan tâm đến phản kháng của Quý Linh Linh, nắm thật chặt tay nhỏ bé của cô, hướng vào trong lòng của mình. Anh hai à, anh cho rằng đang dùng phương pháp phục hồi nhịp tim sao? Còn nữa, cái người này thật ra là đói khát đến trình độ nào, cư nhiên lại khẩn cấp xin được bị giày vò đây?

Ax. . . . . . Quý Linh Linh không nhịn được nuốt nước miếng một cái, đáng chết, anh bây giờ đang ở làm cái gì nha, tại sao có thể vô lý như vậy!

"Này, anh nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . ." Đầu lưỡi lượn vòng một chút rồi nói, "Anh phải chú ý hình tượng của anh một chút, nếu như ngươi bị người ta nhìn thấy, tôi. . . . . . Tôi xem anh làm sao làm….?". Làm ơn, Quý Linh Linh- cô có cần lộ ra dáng vẻ khẩn trương hay không.

"Có thể cái gì? Sờ, phải sờ!" Mộ Ly nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đặt ở trước ngực anh vuốt ve.

Bị ép buộc, hoàn toàn chính là bị ép buộc, thật là quá phận rồi ! Cư nhiên áo cũng không cởi mà liền sờ, sờ cái cọng lông á, tay của cô vì bị áo ma sát mà cũng có chút nóng. ( Vậy ý chị là sờ trực tiếp chứ giề! *chậc chậc*)

"Này, anh là người ngốc à, anh đang mặc áo đấy, tay của tôi rất đau!". Quý Linh Linh thật sự là nhịn không được muốn bắt nạt hắn, chẳng lẽ anh không kỳ cục sao? Ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, gió có thổi cũng không lọt vô được, lại cố tình chơi cái trò này!

"Tay? Tay như thế nào?". Vừa bị Quý Linh Linh mắng một câu, Mộ Ly liền lo lắng dừng động tác của mình lại, cầm lấy tay cô nhìn, quả nhiên, bàn tay mềm mại trắng nõn đã bị đỏ thành một mảng, ở giữa lòng bàn tay vừa đỏ lại vừa nóng.

"Hả? Tại sao chỗ này lại nóng? Không phải nơi đó mới nên nóng sao?". Mộ Ly lầm bầm lầu bầu nói một câu.

"Thô lỗ! Không có học thức!". Quý Linh Linh lại mắng một câu, lập tức liền rút tay mình về, hơn nữa anh vẫn rất là ngu ngốc, lời nói như vậy rất dễ làm cho người khác đỏ mặt!

Thô lỗ, không có học thức? Dùng những lời này để hình dung Thượng tá Mộ quả thật là không thích hợp nha.

"Tốt rồi, anh có biện pháp nha!". Một lát sau, Mộ Ly vừa vui vẻ nở nụ cười vừa nói, "Quý Linh Linh, không nhìn ra, em cũng sốt ruột vội vã như vậy nha!" Nói lời này, anh còn tặng cho cô một cái nháy mắt.

"Cái gì?". Quý Linh Linh không hiểu rõ, nhưng khi nhìn thấy anh kéo cà vạt của anh ra, mở nút áo, cô lập tức hiểu!.

"Mộ Ly, anh thật là ngu ngốc, làm cái đầu anh á?". Cô lập tức quay đầu đi.

Thượng tá Mộ , anh có phải hay không là quá vội vàng rồi, đây là đang ở ven đường, cũng không phải là đang ở nhà của mình, lại dám làm càn như vậy! Quả nhiên là không có học thức rồi!

"Bây giờ, muốn em an ủi em cũng không chịu, anh còn muốn………… làm cái gì? Tới đây, đừng để anh phải động thủ, chính em nên chủ động một chút, nhanh lên một chút sử dụng quyền lợi của em!" Ax. . . . . . Cơ ngực của người này thật đúng làm cho người khác chảy nước miếng – thật quyến rũ! (Mad: iêm cũng muốn nhìn *chẹp chẹp*).

Chỉ là liếc mắt nhìn một cái, Quý Linh Linh liền không khỏi mấp máy môi, chuyện này. . . . . . Thật là quá đáng, thật là quá đáng, vốn là Thượng tá không quân, cán bộ quốc gia, lại dám trắng trợn quyến rũ phụ nữ đàng hoàng như vậy!

Mộ Ly vừa thấy vẻ mặt này của Quý Linh Linh, không khỏi cười xấu xa , "Có phải hay không là đặc biệt muốn sờ một cái? Đến nha, sờ một cái xem, rất bền chắc đó!"

Ax. . . . . . Lời của Mộ Ly tựa như những câu thường dùng trên ti vi, "Hải, cậu nhìn các bạn này, mọi người cùng nhau tới sờ, sờ một cái, chỉ cần 998, hôm nay công ty đại hạ giá, không cần 1998, chỉ cần 998! Các em gái, mau nhanh tới sờ một cái nha!"

Trong đầu Quý Linh Linh chợt lóe lên cái ý nghĩ này, thật là tà ác, thật sự là quá tà ác!

"Em yêu, không cần sững sờ, anh biết rõ là em cũng rất thích , đến nha, liền sờ một cái, anh dám cam đoan, sờ một cái bảo đảm em còn muốn sờ cái thứ hai, cái thứ ba. . . . . .". Mộ Ly vừa nói, vừa ưỡn ngực về phía Quý Linh Linh.

"Lưu manh!". Thân thể của Quý Linh Linh co rúm lại lùi về phía sau, "A!" Sau đó tát một cái vào gương mặt điển trai anh!

Quý Linh Linh lộ vẻ tức giận núp ở một góc, quan sát vẻ mặt của Mộ Ly, oa, tốt lắm, vẻ mặt trầm mặt kia thật sự rất tốt.

Gương mặt của Mộ Ly đen như than, buồn bực không lên tiếng chỉ lái xe, không đúng, chính xác là lái xe như đua mới đúng !

Một cái tay tay nhỏ bé của Quý Linh Linh nắm thật chặt dây an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên trắng bệch, Mộ Ly thật không biết sống chết, thế mà lại dám chạy xe như vậy chứ, cô thật muốn ói vào người anh rồi, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua trong chớp mắt, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy trái tim nhỏ không khỏi đập bùm bụp vang lên vang xuống.

"Mộ. . . . . . Mộ Ly. . . . . .". Quý Linh Linh thận trọng gọi anh một tiếng, cô nhất định phải giống cô gái nhỏ một chút, trời mới biết Mộ Ly có tái phát tính khí thất thường như vậy nữa hay không?

Không có trả lời.

"Mộ Ly. . . . . ."

"Gọi anh là anh yêu." Mặt của Mộ Ly đen thui, cứng rắn trả lời một câu.

"Ax. . . . . ." Tên đáng chết, rõ ràng chính là đua xe uy hiếp cô, "Vậy. . . . . . Mộ. . . . . ."

"A. . . . . . Ô. . . . . ." Quý Linh Linh trợn to hai mắt, lúc đang muốn đẩy ra , thân thể của Mộ Ly lại ngời thẳng dậy, "Anh. . . . . ."

Tài lái xe của Mộ Ly thật sự là không tồi a, đem xe trở thành phi cơ, trên đường còn có thể hôn môi cô. . . . . .

Quý Linh Linh cắn môi, "Mộ Ly!"

"Ô. . . . . ." Quý Linh Linh còn đang muốn phát giận, còn chưa kịp hành động, Mộ Ly lại ôm chầm đầu của cô, lại một lần nữa hung hăng hôn lên môi cô, người phụ nữ này thật không ngoan, phải bị trừng phạt một chút mới được!

"Anh. . . . . ." Ax, quái vật, quái vật! Quý Linh Linh nhìn cảnh vật ngoài cửa xe nhanh chóng bị thụt lùi phía sau, trong lòng là vừa tức, lại vừa run, tốc độ này chỉ cần sườn xe đung đưa một chút, hậu quả kia thật không tưởng tượng nổi!

"Gọi anh là anh yêu." Rất rõ ràng, sau hai lần cường hôn, tâm tình của người đàn ông liền thay đổi rõ ràng, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Nói cái đầu anh á!" Dù sao cô cũng biết kỹ thuật lái xe của anh cũng tốt lắm, Quý Linh Linh giống như là giận dỗi, hai tay ôm ngực vùi người vào trong chỗ ngồi. Thật là mất mặt muốn chết, cư nhiên. . . . . . Cư nhiên ở loại tình huống này lại bị hôn liên tiếp hai lần, càng nghĩ càng tức, cô dùng sức lấy tay lau môi! Cũng biết bụng anh cũng không có ý gì tốt cả, quả nhiên. . . . . . Quả nhiên không kịp chờ. . . . . .

Mộ Ly quay đầu liếc trộm Quý Linh Linh còn đang buồn bực một cái, đó, thật là bộ dạng đáng yêu nha, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh cũng có chút buồn cười rồi. Anh phải nhịn thêm chút nữa, dù thế nào đi nữa anh cũng có rất nhiều thời gian.

Mộ Ly vì không muốn để cho Quý Linh Linh thấy cảm xúc thật của anh, nên trước khi về nhà, anh đều an phận lái xe. Dĩ nhiên, thời gian an phận cũng không dài, chỉ cần loại người giống như anh dùng tốc độ của máy bay, mới mười phút liền đem xe lái vào trong nhà để xe.

"Em yêu, chúng ta về đến nhà." Mộ Ly cởi dây an toàn ra, quay đầu kêu Quý Linh Linh.

Nhưng đảo mắt lại thấy Quý Linh Linh chẳng biết đã ngủ từ lúc nào, Mộ Ly nhìn cô giống như con mèo nhỏ mà ngủ ở trên ghế, vẻ cưng chiều trên mặt càng ngày càng đậm.

"Quý Linh Linh, em nói em rốt cuộc là người thông minh hay là người ngốc đây? Lại tùy tiện ngủ trước mặt anh như vậy, không sợ anh làm ra những thứ gì xấu sao?" Anh tự nói nói một câu, liền xuống xe.

Anh đi qua bên kia, mở cửa xe, vì cô cởi dây an toàn ra, rón rén ôm cô xuống xe.

"Uhm. . . . . ." Quý Linh Linh nhẹ giọng hừ hừ hai tiếng, đầu ở trước ngực anh cọ xát, tìm một chỗ thoải mái, lại tiếp tục ngủ.

Mộ Ly lại một lần nữa không nhịn được cười ra tiếng, "Quý Linh Linh, Lục Vân Thiên có một câu nói không sai, bản lãnh “quyến rũ” đàn ông của em, thật không sai mà!". Trời mới biết, phía dưới của Thượng tá Mộ đã có chút rục rịch chộn rộn, nhất là khi trong ngực đang ôm một báu vật thế này.

"Hô. . . . . ." Mộ Ly liếm môi một cái, thở phào một hơi, cũng khôi hài lắc đầu, hình như anh đang tăng cường trấn tĩnh của mình, tự khống chế mình vậy. Làm xong một loạt động tác, anh nhẹ nhàng ôm Quý Linh Linh vào nhà mình.

"Ba. . . . . . Ba. . . . . ." Mộ Ly nhìn Quý Linh Linh đang nằm ở trên giường không ngừng mê sảng, bàn tay ở trên mặt của cô nhẹ nhàng sờ sờ, đắp kín chăn mỏng cho cô.

“Cố ngủ một giấc đi, chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, đã đủ rồi." Mộ Ly cúi đầu ở trên trán cô khẽ hôn, liền rời đi.

Anh chỉ muốn ôm cô, muốn ôm cô ngủ thôi, nhưng đáng chết!, Mộ Ly đi ra ngoài, cúi đầu nhìn qua chỗ đó một cái, giống như là đang trách mình là người không có tiền đồ, sải bước đi vào tolet!

Ax. . . . . . Thật ra thì Thượng tá Mộ cũng là một người đàn ông bình thường mà thôi!

"Cha. . . . . . Ba. . . . . ." Quý Linh Linh nằm ở trên giường, nhưng thật tế là không ngủ được.

"Linh Linh, mẹ biết con là người thông minh, học tập rất tốt, nhưng làm người con phải hiểu được một chữ “nhịn”, mọi chuyện chớ can thiệp vô. Ông trời yêu mỗi người trong chúng ta, là của con, cho dù ngươi không đi tranh giành, cũng sẽ là của con. Không phải là của con, có muốn cũng không được. Con chỉ còn có một mình mẹ, nhưng mẹ không thể lúc nào cũng bảo vệ con được, cho nên con phải tự bảo vệ bản thân mình cho thật tốt, mọi chuyện cũng không cần phải tranh cãi, như vậy sẽ làm cho người khác chú ý đến con, còn có thể xảy ra chuyện làm con không vui ."

"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Con sai rồi, con rồi. . . . . ." Trong giấc mộng, Quý Linh Linh nhẹ giọng nức nở, "Mẹ. . . . . . Mẹ không cần đi, con sai rồi!"

"Mẹ!"

Quý Linh Linh chợt bật ngồi dậy, nhìn căn phòng xa lạ, đầu óc của cô nhất thời không kịp.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này Mộ Ly một cước đá tung cửa, lo lắng hỏi.

"À? Anh ở đây làm cái gì?" Quý Linh Linh cũng không có rõ ràng, nhưng lại sáng suốt thấy cả người của Mộ Ly chỉ bọc một cái khăn tắm đơn giản liền chạy vào, nhưng mà, cô lại thấy một mảng lông từ ngực tới rốn của anh!

Mộ Ly sững sờ, rốt cuộc người phụ nữ này đang làm gì?

"Anh chỉ là vào xem em có xảy ra chuyện gì hay không thôi?". Lời nói này nghe cực kỳ đáng thương.

Quý Linh Linh vội vàng lấy chăn mỏng kéo lên trên mặt, "Anh mau đi ra đi!" Mặt của cô lập tức đỏ lên, thân thể trần trụi như vậy, Nghiêm Tử Tuấn cô còn chưa nhìn thấy, cô như vậy nhưng là một người rất đơn thuần đó!

Mộ Ly thấy thế, trên mặt lại hiện lên nụ cười tà khí, anh đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại.

"Em yêu, em nhìn xem . . . . Anh tắm cũng đã tắm rồi, nếu như em vừa lòng, vậy có thể bắt đầu phục vụ rồi chứ?"

Ax! Người đàn ông này, trong đầu có nghĩ cái gì cũng không quên "Phục vụ" !

"Tránh ra! Mộ Ly anh cút ra ngay cho tôi, tới nữa, tôi nhất định la lên đó!". Mộ Ly lập tức nhảy lên giường, Quý Linh Linh liền nhanh chóng lùi đến đầu giường bên kia, đáng chết, người đàn ông này thật sự là đáng ghét.

"Không cần trốn, em xem, em nhìn xuống xem, vóc dáng của anh không tệ nhé!". Mộ Ly nói xong, lập tức liền giật khăn tắm đang quấn ở trên người ra. . . . .

"Tránh ra á..., tôi mới không cần nhìn!" Quý Linh Linh nắm thật chặt chăn mỏng, bĩnh tĩnh, ngàn vạn lần không được nhào tới, dáng người của Mộ Ly cho dù rất đẹp, nhưng như vậy thì thế nào, không phải là món ăn của cô, không phải là món ăn của cô!

"Quý Linh Linh, em lẩm nhẩm cái gì vậy? Liếc anh một cái thôi, chỉ cần một cái thôi, anh cởi sạch hết nha!" Mộ Ly cười dụ dỗ nói, âm thanh kia rõ là. . . . . . Vô sỉ muốn chết! Quả thật không có phẩm chất ~

"Này, tôi nói rồi tôi không muốn, anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ!". Quý Linh Linh nổi giận, hừ, cô vén chăn mỏng lên, xoay người lại, chuẩn bị mắng to Mộ Ly một phát, "A! Anh biến thái!" Quý Linh Linh trừng mắt, miệng vừa la, chân lập tức liền đá tới.

Vô sỉ, cư nhiên cởi hất thật, ánh mắt của cô thật muốn đau rồi!

Sau đó chỉ nghe "Bùm" !

"A!" Thượng tá Mộ vĩ đại của chúng ta, rất không có dáng vẻ mà ngã xuống mặt đất.

"Xem anh lần sau còn dám tùy tiện như vậy hay không!". Cái đầu nhỏ Quý Linh Linh giương lên, thật là, dám giở trò lưu manh với cô, cũng không tự lượng sức mình.

"Anh. . . . . . Quý Linh Linh. . . . . .". Mộ Ly hung hăng cắn răng.

"Kêu la cái gì? Lần sau còn như vậy, xem tôi có đánh bể đầu anh hay không!" Quý Linh

Linh cố giả bộ kiên cường, giơ giơ quả đấm nhỏ lên, nhưng trời mới biết, bây giờ trái tim của cô nhảy thình thịch, thiếu chút nữa là không điều khiển được rồi.

"Anh. . . . . . Em đá phải chỗ không nên đá rồi. . . . . ." Âm thanh của Mộ Ly tràn đầy. . . . . . Tràn đầy khổ sở ~

"Cái gì?" Quý Linh Linh lập tức sửng sốt, xảy ra chuyện gì?

"Này, Mộ Ly, anh làm sao vậy?"

"Anh. . . . . . anh không nhúc nhích được. . . . . ." Tốt 囧 nha, cái này, anh không phải không đúng là một người đàn ông chính hiệu nhưng…

"Anh. . . . . . Em đá trúng nó. . . . . .!!!!!"

*******************************************
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.