"Vậy thì đi thôi, cùng tôi đi gặp mấy người." Lãnh Dạ Hy nói, đi trước vào trong dòng người.
Quý Linh Linh hít một hơi thật sâu, cũng theo đó bước vào nơi không thuộc về mình.
Hai người chân thành đi vào trong dòng người, tuấn nam tịnh nữ, cực kỳ dễcoi, cộng thêm thân phận của Lãnh Dạ Hy, càng thêm chú ý.
Nhấtthời, mọi người trong hội trường chăm chú nhìn bọn họ, dường như quênmất cô dâu chú rể, khiên ánh mắt Mộ cách nhanh chóng tóe ra lửa.
"Đây không phải là Mộ tiên sinh sao?"
Mộ thiếu vừa tiến vào, Lục Chính Hạo liền chào đón, khuôn mặt trần đầynụ cười đến gần Mộ Cách.
Mộ thiếu chống lại tầm mắt Lục Chính hạo, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười lễ phép che đậy suy nghĩ.
"Thị trưởng Lục, đã lâu không gặp." Giọng nói Mộ thiếu trầm thấp, cầm lyrượu đỏ trên khay khi winter đi ngang qua, hướng Lục Chính Hạo chào hỏi.
"Đúng là đã lâu không gặp, cháu bây giờ không còn giống ngày xưa. Làm cho bác phải lau mắt mà nhìn." Lục Chính hạo mỉm cười, hôm nay cậu ta không còn là thằng nhóc như lúc rời khỏi thành phố T nữa. Mà đã là Thượng tákhông quân Bộ Quốc Phòng, cũng mang theo danh hiệu đặc phái viên trở lại thành phố T, trở thành tiêu điểm lớn.
"Bác cứ nói đùa." Mộ thiếu cương trực, bất cẩu ngôn tiếu (Nói năng thận trọng) đáp lại, ánh mắtquét nhẹ hội trường, lơ đãng rơi trên người Quý Linh Linh.
"Haha, đáng tiếc Vân Thiên nhà bác kết hôn rồi. Nếu không cháu mà trở về,hai người nhất định là là cặp trời sinh." Lục Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ta-khong-quan-xau-xa/107775/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.