Đạm Đài Tẫn lau sạch tay, mở thùng gỗ ra, thấy đáy thùng trộn lẫn chút cơm thừa canh cặn nguội lạnh, cũng không thèm để ý, đang muốn múc cơm vào trong bát, đột nhiên bị một bàn tay bắt lấy.
Lê Tô Tô: [ Huynh đừng ăn cái này. ]
Đạm Đài Tẫn: [ Nhị tiểu thư, con người không ăn cơm sẽ chết. ]
Lê Tô Tô: [ Thứ này không sạch sẽ, những gia đinh kia không chừng đổ cái gì vào bên trong, huynh ăn vào sẽ sinh bệnh mất ]
Đạm Đài Tẫn thần sắc bình tĩnh.
Đạm Đài Tẫn: [ So với cái này thì ta còn ăn những thứ bẩn thỉu hơn.]
Lê Tô Tô á khẩu không trả lời được, có chút hổn hển.
Lê Tô Tô: [ Vừa rồi bị bọn họ nói như vậy về huynh, huynh ngay cả một câu phản bác cũng không biết nói sao? Huynh là Vương Tử bị nô tài khi dễ làm nhục, chẳng lẽ không có lòng tự trọng sao? ]
Đạm Đài Tẫn: [ Lòng tự trọng? ]
Đạm Đài Tẫn ngước mắt nhìn Lê Tô Tô, ánh mắt lạnh lẽo buốt giá làm cho Lê Tô Tô phát rùng mình.
Đàm Đài Tẫn: [ Những thứ đó đối với ta mà nói, không có ý nghĩa. So với lòng tự trọng, thì một chén cơm thừa này quan trọng hơn. Không có chén cơm này, ta có lẽ sẽ chết, nhưng nếu có lòng tự trọng, ta căn bản không sống được đến hôm nay. ]
Lê Tô Tô trong lòng cực kỳ khó chịu, nàng thậm chí không phân biệt được mình là phẫn nộ hay là cái gì khác nữa, đành phải hất rơi cả thùng cơm của Đạm Đài Tẫn, kéo cổ tay hắn đi ra ngoài.
Lê Tô Tô: [ Huynh đi theo ta.]
2 - 32
Thịnh Đô - Diệp Phủ - Ban ngày trong phòng Diệp Tịch Vụ
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô.
Lê Tô Tô bưng một chén cơm, nặng nề đặt trước mặt Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô: [ Ăn đi.]
Đạm Đài Tẫn nhìn cái chén,rồi lại nhìn Lê Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn: [ Nhị tiểu thư vất vả lắm mới diễn ra một màn lòng đầy căm phẫn như vậy, thì ra là vì cái này à? ]
Lê Tô Tô không hiểu chuyện gì.
Lê Tô Tô: [ Huynh có ý gì, huynh cho rằng ta là vì cái gì? ]
Đạm Đài Tẫn: [ Vì cái gì, nhị tiểu thư tự mình rõ ràng. ]
Lê Tô Tô tức giận đứng lên, chỉ vào Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn, ta không có thời gian cùng huynh đi lòng vòng, huynh hiện tại liền đem chén cơm này ăn cho hết, sau đó nên làm chuyện gì thì làm, không cần cả ngày ốm yếu lắc lư trước mắt ta, không cẩn thận mà chết vì bệnh tật. ]
Đạm Đài Tẫn trái ngược với vẻ nhẫn nhục chịu đựng ngày thường, dùng một ngón tay đẩy bát cơm qua một bên.
Đạm Đài Tẫn: [ Ta chính là chết đói, cả đời này cũng sẽ không ăn đồ Nhị tiểu thư cho. ]
Lê Tô Tô kinh ngạc.
Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn, có phải tối qua huynh bị sốt đến hồ đồ không? Nên tốt xấu chẳng phân biệt được? ]
Đạm Đài Tẫn: [ Cái thủ đoạn này của nhị tiểu thư đã dùng qua một lần, nay nếu ta mắc bẫy lần thứ hai, chính là đáng đời. Nhị tiểu thư, thứ lỗi không tiếp được. ]
Lê Tô Tô: [ Thủ đoạn gì, huynh nói cho rõ ràng đi.]
Đạm Đài Tẫn cười cười.
Đạm Đài Tẫn: [ Nhị tiểu thư vừa mới hỏi ta có lòng tự trọng hay không, ta thấy thứ này, Nhị tiểu thư sợ là cũng không có. Nếu người đã bảo ta nói, ta liền lặp lại một lần nữa.]
Lê Tô Tô tức giận đến bốc khói.
Lê Tô Tô: [ Được, ngươi nói đi, ta muốn xem ngươi có thể nói ra cái gì.]
Đạm Đài Tẫn: [Diệp Băng Thường tiểu thư cùng Tiêu Lẫm lưỡng tình tương duyệt, nửa năm trước có cung yến Thất Tịch, hai người gặp nhau trong cung, dắt tay dạo vườn ngự uyển, người một lòng chia rẽ hai người, độc chiếm Tiêu Lẫm, liền lấy được một bộ mê dược tên là Kết Xuân Tầm, chuẩn bị cho Diệp Băng Thường tiểu thư cùng Ngũ điện hạ Tiêu Lương, bảo hai người kia gạo nấu thành cơm......]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]