Ánh nắng trưa dần nhạt màu. Trong sân đất, tiếng bát gỗ va vào nhau khe khẽ.
Thiếu nữ váy xanh bước ra khỏi căn nhà gỗ, đôi mắt phượng vẫn lạnh nhạt. Bảo Ảnh vội chạy theo, khép lại cánh cửa sau lưng nàng.
— Hắn sẽ không chết.
Giọng nàng nhẹ như gió thoảng.
Bảo Ảnh giật mình quay lại. Con bé ngẩng đầu, nhìn thẳng vào thiếu nữ, ngập ngừng hỏi:
— Ca ca… đỡ hơn chưa? Thiếu nữ gật nhẹ.
— Ta đã dẫn khí sinh mệnh nhập vào. Tuy không chữa tận gốc, nhưng giữ được căn mạng. Qua đêm nay, nếu không sốt lại… sẽ tỉnh.
Bảo Ảnh chớp mắt, mừng rỡ.
— Thật sao!? Vậy… vậy ta nấu thêm cháo, để huynh ấy tỉnh còn có cái ăn…
Nó cười khẽ, mắt sáng long lanh như ánh lửa vừa bừng lên giữa trời tuyết. Thiếu nữ không đáp, chỉ lặng lẽ quay đi.
Nhưng khi nàng bước ngang qua, một giọng nhỏ khe khẽ vang lên phía sau:
— Tỷ tỷ ở lại đây đi. Ánh Nhi hái đào cho tỷ.
Bước chân nàng dừng lại một thoáng.
Rồi tiếp tục bước đi, không quay đầu.
Đêm xuống.
Sương từ vách núi tràn về, lạnh buốt. Cây bồ đề bên bờ ao khẽ rung theo gió.
Bảo Ảnh ngồi bên bếp lửa, đắn đo mãi, cuối cùng lấy một chiếc áo khoác rách, ôm bát cháo, lén ra ngoài.
Đêm lạnh như nước. Trăng mờ lặng lẽ vắt ngang trời.
Thiếu nữ váy xanh vẫn ngồi bên gốc ao, dáng người thẳng tắp, ánh kiếm phản chiếu nhàn nhạt ánh trăng.
Bảo Ảnh rón rén đến gần. Khi còn cách chừng năm bước, nó dừng lại, khẽ gọi:
— Tỷ…
Thiếu nữ mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-sinh-chi-do/4669611/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.