Lúc Mục Trụ Thâm đến, thấy trợ lý Uông Văn bị một đám con gái vây quanh, ồn ào náo nhiệt không biết đang nói gì. Nhưng náo nhiệt là chỉ fan, biểu cảm của Uông Văn không liên quan đến náo nhiệt, quả thực giống như thể khổ sở sống không còn gì luyến tiếc.
Mục Trụ Thâm đi bốt cổ ngắn bằng da bò đế mềm, đi đường không có tiếng. Hắn vài bước tiến lên, cười híp mắt hỏi: "Đang nói gì thế?"
Vừa rồi fan đang tán gẫu với Uông Văn, nghe giọng nam trầm thấp quen thuộc sau lưng, cả đám như gặp quỷ thét lên sắp phải nhảy dựng lên đến nơi, thét thì thét, còn không quên vội cầm thiết bị bắt đầu quay video chụp ảnh.
Bên này fan vừa mới cầm thiết bị, bên kia anh quay phim của ekip chương trình đã nhìn thấy Alpha cực cao trong đám người, khiêng camera chạy bước nhỏ tới.
"Cuối cùng anh cũng đến, em xem như bị anh hại thảm quá mà." Uông Văn như là thấy Chúa cứu thế, bắt đầu than thở.
Mục Trụ Thâm coi như tự mình biết mình, đến muộn hơn so với giờ hẹn, không đứng ngốc nữa, lắc lắc đồng hồ thạch anh trên cổ tay, dẫn Uông Văn đến hướng anh quay phim, vừa đi vừa hỏi: "Vừa đi vừa nói chuyện, vừa nãy nói anh làm gì cậu? Đúng rồi, sao chỉ có mình cậu? Tiểu Bách đâu?" (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Uông Văn sầu mi đau khổ, "Cô ấy chê em ở ngoài trêu chọc fan, chạy vào Starbucks mua cà phê cho anh, ai mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nho-khon-nguoi/3322568/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.