Vừa vào đêm, cơn ho của Sở Tiêm trở nên kịch liệt hơn, cơn này đến cơn kia, càng ho càng biến sắc, tình trạng trông còn yếu hơn ban ngày.
Sau khi vào thu, trời càng trở lạnh, cơ thể của Sở Tiêm suy yếu, sợ nhất là lạnh, mấy ngày trước nhiễm chút cảm lạnh, hai ngày này không chỉ ho mà cũng cảm giác được cơ thể không còn chút sức lực nào.
Mặc dù cơ thể chẳng lúc nào nhanh nhẹn nhưng chuyện nhỏ chuyện lớn trong nhà đều tự cậu lo liệu, mệt chút cũng không sao, trong nhà chỉ có mỗi mình cậu, hai ba gian phòng không ai ở, buổi tối ngoại trừ tiếng ho của cậu thì chẳng có tiếng ai nói chuyện vào đêm, cậu không nghe được bất cứ âm thanh nào cả, những lúc này khó tránh khiến cho người ta cảm thấy thê lương, cuộc sống mất ý nghĩa.
Trước khi trời vào cuối thu, cậu mua trước than củi về, ban đêm chêm thêm vào bếp lò, trong phòng đã có thể ấm hơn, có thể tăng thêm hơi người, tiện hầm thuốc luôn, cậu cũng chỉ có thể lấp đầy trái tim thiếu thốn bằng những đồ bên ngoài này thôi.
Than củi trong bếp ánh lên lửa đỏ, cậu dùng bàn tay trắng bệch nhấc nắp ấm thuốc, tay kia cầm vá cán dài khuấy nước thuốc, suy nghĩ tối nay phải ăn chút gì đó để lấp bụng, nếu không chỉ uống thuốc chắc mùi thuốc đông y đọng đến sáng quá, thật sự không dễ chịu lắm, nhưng thức ăn đã nấu từ hôm qua, nếu muốn ăn phải nấu thức ăn mới chứ không thể hâm lại thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-hat-giong-thoi-co-dai/2563784/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.