Trịnh Giang Đình nhìn bày biện trong phòng, ít nhiều cũng biết đại khái, trong lòng không khỏi ngũ vị hỗn loạn, cả đời vào Nam ra Bắc chuyện lạ nào mà chưa từng nhìn thấy, chỉ duy nhất chuyện này lần đầu tiên gặp phải. Một bên là đại nạn chưa chết, một bên là thế giới khác xa lạ, cuối cùng không biết nên cười hay nên khóc.
Trước đây, anh vốn chỉ là người buôn bán nhỏ mở cửa hàng hạt giống hoa mầu ở thành phố nhỏ đô thị loại 5.
Thuê nhân viên trông coi cửa hàng, phần lớn thời gian anh đều chạy đến thị trấn nông thôn thu mua hạt giống, học hỏi kinh nghiệm trồng trọt cùng với nông dân, khi bản thân ra ngoài thu mua hạt giống đồng thời cũng sẽ bán tại thôn đó, gặp ngày hợp chợ còn có thể mở quầy, thu mua hạt giống thì quay trở lại nhà xưởng gia công rồi lại bán ra, cứ quay đi quẩn lại nhiều lần như vậy mà buôn bán cũng không tệ lắm.
Vì quanh năm bôn ba lái xe thu hạt giống nên phần nhiều thời gian anh chỉ để một phần hạt giống sắp xếp không được nhiều lắm trong xe nhằm che giấu tai mắt, cũng chỉ để cho người ta biết anh đang buôn bán cái gì mà thôi, phần lớn hạt giống đều đặt trong không gian tùy thân mà anh vô tình có được, thứ nhất dung tích của không gian lớn, thứ hai an toàn tin cậy.
Vất vả gần nửa đời người, trong tay cũng coi như có không ít tiền, vốn chờ chạy xong chuyến này trở về thành phố bản thân sẽ mở một nhà máy gia công nho nhỏ, tiết kiệm được khoảng tiền gia công đóng gói mà bản thân cũng kiếm được lợi nhuận lớn hơn, người ở quê còn giới thiệu cho anh một cô gái, nói là người giỏi giang ngoại hình cũng không tệ, quan trọng nhất chính là hiền lành, danh tiếng tốt, lại bằng lòng ở nhà, cô gái này nhìn thấy hình của anh cũng rất hài lòng, muốn tiến tới với anh.
Anh ấy mà, các mặt đều không kém, nhưng cứ hết lần này đến lần khác lại gặp trắc trở trên đường tình cảm, còn chuyện buôn bán thì trơn tru thuận lợi, không nói tới là người yêu theo kiểu truyền thống lại còn chậm chạp cù lần.
Các cô gái thời hiện đại không thích tính cách này của anh, nguyên nhân chính là anh muốn tiến tới từ từ theo kiểu truyền thống, nhưng con gái người ta lại thích vội vã, luôn luôn không đi từng bước, cho nên qua bao nhiêu năm như vậy không có một mối tình nào thành chánh quả vẫn cứ độc thân, càng cô đơn não càng tắc nghẽn, không dễ gì có cô gái nào bằng lòng chấp nhận anh, anh cảm thấy hiếm gặp người như vậy, cũng phải bàn bạc xong chuyện nhà máy mới trở về quê gặp mặt.
Khi mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt đẹp thì xe lại chạy theo hướng không biết sinh tử trong đêm mưa trên đường cao tốc.
Trịnh Giang Đình thở dài, ai có thể ngờ mọi chuyện lại thành thế này. Anh hơi khom người nâng chân, muốn chống thân đứng dậy, lúc này Trâu Quân vừa khéo dẫn theo một ông lão đã quá năm mươi tuổi trở về.
“Sao lại ngồi dậy, khát phải không?”
Trâu Quân vào nhà nhìn thấy Trịnh Giang Đình đang muốn ngồi dậy, bước nhanh tới, vội vàng lấy một cái gối lót dưới lưng của Trịnh Giang Đình.
Trịnh Giang Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy búi tóc ướt đẫm của Trâu Quân, tóc rối bên tai dính sát lên cằm, trông rất chật vật, nhưng không màng đến dáng vẻ của mình, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người anh, lòng quặn đau khi nghĩ đến cha mẹ đã mất của mình.
Ông lão bỏ hòm thuốc xuống, đầu tiên bắt mạch, đỡ lấy ót đang băng bó của Trịnh Giang Đình xem xét, mở hòm thuốc lấy giấy bút ra: “Bây giờ đã tỉnh thì trước hết không còn đáng ngại nữa, tĩnh dưỡng là được, lão phu kê đơn thuốc, cứ đến hiệu thuốc bốc thuốc, dùng đúng hạn.”
Trâu Quân vui mừng cực độ, ứa nước mắt, nói liên hồi: “Cảm ơn thầy thuốc Từ, cảm ơn thấy thuốc Từ.”
Thầy thuốc đưa đơn thuốc cho Trâu Quân, Trâu Quân vội hạ giọng: “Thầy thuốc Từ mời đi bên này.”
Mặc dù thân thể của Trịnh Giang Đình không lanh lẹ, nhưng cũng nhận ra Trâu Quân có chuyện muốn nói với thầy thuốc Từ, hơn nữa lại không muốn cho anh nghe, thế nhưng hiệu cách âm của nhà tường gỗ cũng không tốt, mặc dù âm thanh không lớn nhưng cũng có thể nghe được một hai câu.
“Thầy thuốc Từ, gần đây tiền bạc có chút eo hẹp, ngài có thể thư thả hai bữa được không, đến lúc đó tất nhiên tôi sẽ mang bạc đến tận cửa cho ngài.”
Trâu Quân thốt ra những lời này cũng thật cũng không còn mặt mũi nào, bạc thiếu nợ của thầy thuốc đã không ít, nay lại muốn khất nợ nữa, quả thật khó xử, chỉ sợ thầy thuốc Từ không chịu lại làm ầm lên vào lúc này.
Thế nhưng ngoài dự liệu của bà, thầy thuốc Từ lại nói: “Không sao, hôm nay ca nhi Tiêm đến chỗ tôi khám bệnh, thuận tiện đã trả nợ giùm cho cô rồi.”
Nghe vậy Trâu Quân rất đỗi ngạc nhiên: “Đứa nhỏ này, một mình cũng đã không dễ dàng gì, làm sao còn lo cho người khác thế.”
Thầy thuốc Từ thở dài, người trong ngõ Thanh Ngô cơ cực đâu chỉ có một hai hộ, bèn an ủi vài câu: “Giữa hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau là chuyện thường mà, chỉ mong người bệnh có thể sớm bình phục là tốt nhất. Canh giờ cũng không còn sớm nữa, lão phu về trước, trong cửa hàng còn cần có người trông nom.”
Trịnh Giang Đình lơ mơ nghe, còn tưởng rằng thân thể của bản thân có bệnh nặng gì, không ngờ rằng là vì sự khó khăn tiền bạc trong nhà.
Cuộc sống của nhà họ Trịnh hồi trước trong trí nhớ anh thật ra cũng không quá khó khăn, cha Trịnh dựa vào gánh hàng rong mà kiếm được chút tiền, còn dọn từ trong thôn vào thành, nguyên thân cũng được đưa vào trường tư thục học, sau khi học xong là có thể có chút thể diện rồi, biết chữ là có thể làm quản lý sổ sách, hoặc là quản lý sự vụ cho phú hộ người ta cũng tốt.
Chỉ tiếc ngày vui chóng tàn, vào thành chưa tới vài năm, cha Trịnh nhiễm phải bệnh tật qua đời, chỉ còn lại quả phụ Trâu Quân và cô nhi nguyên thân, năm hạn bất lợi, lại có chiến hoả lan tràn, một người phụ nữ như Trâu Quân cũng khó mà sống tạm qua ngày, nguyên thân không thể tiếp tục đến trường chỉ có thể ở nhà giúp đỡ mẹ, sau khi lớn lên liền nối nghiệp của cha Trịnh.
Năm nay thu hoạch vụ thu không được tốt, thuế khoá lại tăng, đạo tặc hoàng hành khắp nơi, nguyên thân làm người bán hàng rong chẳng được bao lâu, còn chưa quen tay quen chân, lần này đi huyện Lân buôn bán mới té ngã mất luôn cái mạng nhỏ, cuối cùng anh nhập vào tấm thân này.
Trịnh Giang Đình không khỏi bùi ngùi, có câu tất cả đều là mệnh, quả thật một chút cũng không do người.
Một lát sau, Trâu Quân lại trở vào buồng, rót chén nước ở bàn bên cạnh: “Xem nào nước cũng lạnh rồi, mẹ đi đun lại nước nóng, chắc đói rồi, mẹ đi làm cơm ngay.”
Trịnh Giang Đình nhìn người phụ nữ đang bận rộn, xúc động trong lòng, đã nhiều năm rồi chưa nghe được có người nói sẽ làm cơm cho anh: “Mẹ đi thay đồ trước đi, cẩn thận đừng để cảm lạnh.”
Trâu Quân nghe mà ngẩy người, sau đó đuôi mắt hiện lên ý cười: “Được.”
Từ sau khi cha Trịnh ra đi, hai mẹ con rất ít nói chuyện, nguyên thân là người nhu nhược, chất phác cứng đầu, lúc nào hai mẹ con cũng chỉ nhìn nhau mà không nói tiếng nào, chưa từng chủ động nói lời thân thiết như vậy, Trâu Quân nghe xong tất nhiên là vui mừng.
Mưa cuối thu dai dẳng gần nửa tháng, Trịnh Giang Đình cũng dưỡng thương ở trên chiếc giường nhỏ không mấy thoải mái này đã nửa tháng, uống thuốc thảo dược kèm thoa ngoài da, vết thương bên ngoài cũng dần dần đóng vẩy rồi, có điều vết thương nặng ở sau ót còn phải dùng thuốc.
Sau khi có thể xuống giường, tất nhiên Trịnh Giang Đình không nằm trong phòng nữa, thừa dịp Trâu Quân ra ngoài đi làm, anh lập tức bò xuống giường.
Đẩy cửa ra, bên ngoài mưa rơi tí tách, đống củi ở ngoài sân nhỏ đã bị dội ướt nhẹp, sân không lớn, đại khái bày được ba cái bàn vuông, vài bước là có thể đi tới ngoài cổng, tuy nhỏ nhưng Trâu Quân là người phụ nữ thích sạch, mọi chỗ đều dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, khiến người ta nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Trịnh Giang Đình không khỏi cảm thấy nhẹ lòng, anh lén Trâu Quân ngồi dậy, vài cũng bản thân có chuyện cần làm.
Gia cảnh của nhà họ Trịnh khó khăn, anh rất xót xa với cuộc sống này, cả ngày hai mẹ con chỉ ăn hai bữa, rau xào trên bàn rất ít dầu mỡ, nửa tháng cũng chỉ ăn được hai bữa có thịt.
Một lần là hàng xóm ca nhi Tiêm mang đến biếu, anh nằm trong phòng, chỉ nghe thấy một giọng nam trong trẻo nhưng chưa từng thấy người, còn một lần là Trâu Quân mang về, hơn nữa hai lần ăn thịt này Trâu Quân đều không nỡ ăn chỉ nhường riêng một mình anh ăn, điều này khiến cho một thằng đàn ông to lớn như anh cảm động đồng thời cũng rất ngại ngùng.
Không khí trong màn mưa ẩm ướt, anh đưa tay xoa xoa cổ tay của mình, chợt một không gian thật lớn hiện ra trước mắt.
Bên trong có gần trăm bao tải to nhỏ, hơn chục cái thúng mà bên trong thúng chứa đầy khoai lang, khoai tây, bắp, lùa mì, gạo và các loại ngũ cốc…
Trịnh Giang Đình tìm kiếm nhưng nhất thời không biết nên cầm thứ gì ra để phụ giúp cho chi tiêu trong nhà, nếu như trong nhà đột nhiên xuất hiện lương thực, chắc chắn sẽ gây hoài nghi, thế nhưng vại gạo lại thấy đáy rồi, cuộc sống đã không thể tiếp tục, mặc dù Trâu Quân ngoài miệng không nói nhưng thường ngày cũng có thể nhận ra nỗi sầu lo này.
Trước mắt phải có biện pháp, khi đang lo khong biết nên làm thế nào, bỗng nhiên sựt nhớ trong thành có cửa hàng thu mua lương thực, nếu như cầm những lương thực này mang đi bán đổi lấy chút tiền tiền vẫn tốt hơn là không không lấy lương thực ra.
Sau khi hạ quyết tâm, anh vào nhà mặc thêm quần áo, cầm ô vội vàng đi ra cửa. Ngôn Tình Tổng Tài
Ngõ Thanh Ngô nằm ở mé Tây Nam của thành Tấn, đa số đều là những dân chúng bình dân, có hơn mười hộ nhưng cũng rất náo nhiệt, chỉ có điều dạo gần đây trời mưa liên tục, ngay cả mấy đứa trẻ nhỏ cũng không muốn ra ngoài chơi đùa náo loạn, Trịnh Giang Đình đi qua ngõ nhỏ cũng không gặp quá hai người.
Anh đi thẳng đến hướng Đông, nguyên thân là người bán hàng rong, đối với đường xá ở thành Tấn quen thuộc đến không thể quen hơn, nên anh dựa vào ký ức nhanh chóng tìm được một cửa hàng.
Trước khi tiến vào cửa hàng, trước tiên anh tìm một chỗ yên lặng, sắp xếp hơn nửa gùi khoai lang, lại lấy ra nửa bao gạo chưa xát vỏ đổ lên trên gùi, gùi một gùi lớn đủ thứ đứng lên khiến cho thắt lưng còn chưa lành nhói đau.
“Có thu thóc gạo không?”
Tiểu nhị đang luồn tay vào tay áo nghiêng người tựa cửa khẽ run rẩy, nhìn thấy một chàng trai cao lớn gùi lương thực trên lưng bỗng bước tới, hai mắt sáng rực, vôi vàng phấn chấn tinh thần thân thiên nói: “Thu chứ, thu chứ, giá cả thu mua đợt này được lắm đó.”
Tiểu nhị đỡ gùi đặt xuống, trong cửa hàng cũng không có khách, ông chủ nghe tiếng nhanh tay nhanh chân mang cân đến, lúc này khách bán lương thực còn hiếm hơn khách đến mua.
Bình thường khoai lang có hai loại vỏ đỏ và vỏ vàng, vỏ đỏ thì thô hơn, thích hợp hấp hay nướng, hương vị ngọt lại thơm; vỏ vàng thì ngược với vỏ đỏ, thích hợp để hầm cháo, hương vị mềm mịn.
Trịnh Giang Đình không phân ra, vỏ đỏ lẫn vỏ vàng đều có, khoai lang tròn vo phải hai tay nắm mới vừa.
Khoai lang nếu nhẵn và trơn thì ngon, loại to thông thường đều không dùng làm nguyên liệu được, nhưng nạn đói thời đại thì còn ai quan tâm đến những điều này, lúc này lấy ra bán chính là thời điểm thích hợp nhất, khoai lang đặc biệt nặng cân, củ bình thường thì cỡ hai cân, lớn lớn thì cũng bốn năm cân.
Khoai lang là món lấp đầy bụng, hạt thóc nửa túi từng hạt chắc nịch, đều là lương thực cao cấp, người nhà giàu sẽ bằng lòng mua, ông chủ tiệm miệng cười đến mang tai, ôm lấy củ khoai lang to nhất lắc qua lắc lại: “Chú em sao trồng khoai lang, trồng lúa tốt thế, kích thước cũng lớn thật.”
“Nắng nhiều thì lớn thôi.” Trịnh Giang Đình không dong dài: “Ông chủ tính giá thế nào cho tôi?”
“Giá thu mua cả thành đều là năm văn tiền một cân, gạo trắng đã xát vỏ hai mươi văn một thăng, tôi xem hạt thóc của chú em phẩm chất không tệ, cũng không để ý vỏ trấu nên thu chú em mười hai văn một thăng thì như thế nào, cả con đường này cũng không chỉ có mỗi cửa hàng của tôi, tôi cũng không ép giá chú đâu.”
Trịnh Giang Đình hiểu rõ trong lòng, lúc này kỹ thuật xát vỏ còn lạc hậu, việc xát vỏ tốn nhiều công sức, còn chưa nói đến có thể nghiền nát không ít hạt gạo, giá của hạt thóc chưa xát vỏ tự nhiên sẽ thấp hơn nhiều so với gạo trắng, vì thế anh gật đầu.
Ông chủ thấy mua bán đã thành, nhanh chóng đặt khoai lang và hạt thóc lên cân.
Một gùi lương thực, Trịnh Giang Đình bán được gần một lượng bạc, anh bán những thứ này cũng rất hài lòng, chủ tiệm thu mua thóc gạo cũng vui vẻ.