Khúc Thanh Trúc ngồi bên ngoài rất lâu, muốn an tĩnh ngồi đến ngày hôm sau, trên đường, mẹ cô lại đi ra, mang cho cô một chiếc áo khoác và giày.
Cô không muốn, mẹ cô lại quỳ xuống giúp cô mặc quần áo và giày rồi nói: "Ngoài mẹ đối tốt với con, còn có ai nữa? Nếu con không muốn nhìn thấy mẹ, ta đi là được rồi."
Sau khi mặc quần áo cho cô, bà thực sự rời đi.
Khúc Thanh Trúc dùng sức véo xương mũi của mình, cô quá mệt mỏi lại cáu kỉnh, lần nào cũng như vậy, mỗi lần cãi nhau, nếu cô không cúi đầu, mẹ cô sẽ cúi đầu.
Sau đó, cảm giác tội lỗi của cô giống như nước soda, không chua cũng không ngọt, không phân biệt được mùi vị.
Khúc Thanh Trúc cầm điện thoại, ngồi đó rất lâu.
Màn đêm càng lúc càng tối, mặt trăng như hôn xuống nước biển, kéo dài không phân biệt được, sóng biển gợn sóng ánh sáng trắng, mặt nước và bầu trời trở thành một màu.
Sáng sớm, có điện thoại gọi đến, nói muốn kiểm tra số tiền mừng hôm nay thu được, Khúc Thanh Trúc về phòng, tìm giày và áo khoác, mặc vào, tạo cho mình trạng thái tốt nhất rồi đi ra ngoài.
"Thanh Trúc tỷ, chị xem tiền mừng có đúng không, chúng tôi đã kiểm tra hết rồi." Thẩm Như Ý nói rồi đưa danh sách cho cô, thấy vẻ mặt cô không ổn, lại hỏi: "Chị sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
"Có lẽ hơi say sóng." Khúc Thanh Trúc xoa xoa mặt, nhờ nàng ấy rót giúp mình một cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540619/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.