Vốn dĩ Camille quyết tâm từ bỏ, mọi người sẽ đều thương tiếc sự ra đi của nàng ta, dư ôn cuối cùng của nàng ta sẽ để lại điểm sáng trong giới trang sức.
Nhưng qua cuộc điện thoại này... Haha, sao nàng ta lại gọi cuộc điện thoại này cho Lục Kiều Vi?
Nhưng không biết tại sao, nàng ta vẫn muốn gọi cho Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi rất bận rộn, không có thời gian liên lạc với nàng ta, hàng ngày phải chú ý đến thiết kế của xưởng, dành nhiều thời gian cho vợ, không có thời gian cùng Camille thảo luận lý tưởng sống.
Nói nàng ôn nhu, là tuyệt đối ôn nhu. Nói nàng lạnh nhạt thì cũng thực sự là lạnh nhạt, nàng không thích nhất là khi người khác dùng mạng sống uy hiếp người.
Sinh mệnh là của chính cô, cô không muốn, người khác cũng không thể cướp đi, sinh tử là của cô, uy hiếp người khác có ích lợi gì?
Nhưng nếu cô không thể sống thì xin giúp đỡ, đi cầu cứu, dù cô có phải là bạn của tôi hay không, Lục Kiều Vi đều sẽ lấy ra thiện ý tốt nhất của mình mà đi giúp đỡ.
Nhưng Camille giống như một kẻ mất trí, ngày nào cũng đổi số gọi cho Lục Kiều Vi, điều này làm Lục Kiều Vi rất khó chịu.
Nàng không chịu nổi nữa, chỉ có thể nghe điện thoại hỏi: "Cô có bệnh à? Con mẹ nó lại gọi cho tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy."
"Bởi vì nói chuyện với cô mới cho tôi động lực sống."
"Chết tiệt, cảm tình, tôi còn chọc giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540616/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.