Buổi tối không đuổi theo cực quang, nhưng có chụp vài bức ảnh, nhìn kém hơn lúc cực quang xuất hiện một chút.
Lục Kiều Vi đăng lên weibo, lại chụp ảnh giấy hôn thú của nàng, thông tin trọng điểm được ghép lại, nàng biên tập dòng chữ: [Thật đẹp, không thể phản bác ~]
Vi Vi cười tức chết ngươi cũng thay đổi vị trí ghim đầu trang.
Trước đó vẫn luôn là câu Camille là rác rưởi, thu hút fan đều là tài khoản tiếp thị và người qua đường, đã lâu nàng không cập nhật weibo, khi bài này được đăng lên liền có rất ít người phản hồi.
Lục Kiều Vi tìm một hồi cũng không thấy bình luận mình muốn, nàng thở dài đăng xuất khỏi weibo, đứng dậy giúp thu dọn đồ đạc, gấp quần áo, đóng gói vali, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai nàng phải bay về.
Trong vòng 5 tháng, váy cưới cũng đã làm xong, Thích Nhất Hoan nói chiếc váy đẹp đến nổ mạnh, bảo hai người mau về xem.
Buổi sáng đi đến một nhà hàng đặc sản ăn cơm, sau đó đi đến cửa hàng lưu niệm mua quà, trên đường về gặp nhóm người Thạch Hoan, hôm nay bọn họ đến ở trong phòng kính, Thạch Hoan hỏi: "Hôm qua cô đăng ảnh phải không?"
"Ừm." Lục Kiều Vi hỏi: "Cô cũng nhìn thấy sao? Hôm qua cô có đi đuổi cực quang không? Tôi thấy ở đó có rất nhiều người đi xe máy."
“Cực quang rất đẹp, ảnh chụp cũng vậy.”
Thạch Hoan nói: “Lên đường bình an nha.”
Lục Kiều Vi cho rằng gặp nhau là duyên phận, nàng do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540613/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.