Đại Mãnh? Lục Kiều Vi cau mày nói: “Cô có biết ban đêm đột nhiên gọi người khác bằng biệt danh rất đáng sợ không?”
Chủ yếu là ngượng ngùng, không biết bắt đầu từ khi nào, Văn Cẩn Ngôn gọi nàng là “Đại Mãnh”, hai chân nàng bắt đầu run rẩy như phản xạ có điều kiện.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc hỏi: "Sao lại không được gọi?"
Cô lại nói thêm, giọng điệu đột nhiên bá đạo: "Đây là tôi đặt."
Dù sao Lục Kiều Vi cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, không biết tại sao mỗi lần nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn, nàng luôn cảm thấy mình là người vô học, thật đau đầu.
Nàng không nói nữa, im lặng.
Văn Cẩn Ngôn lại bổ sung: “Tôi cho em xem miễn phí, em không xem thì uổng phí.”
Lục Kiều Vi nhịn không được nói: "Hiện tại tôi có tiền, tôi sẽ không ăn không."
Lại nói, trước kia nàng nói chán ghét cô, hiện tại nói không chán ghét thật không thích hợp.
Hơn nữa, còn tới nhà Văn Cẩn Ngôn?
Có đi mà không có về, nàng kiên quyết không đi.
Trong trầm mặc, Văn Cẩn Ngôn đã gửi rất nhiều ảnh, đều là những viên kim cương đủ loại màu sắc, màu sắc rất hiếm có, khiến Lục Kiều Vi trợn tròn mắt.
Các cô gái, đặc biệt là những cô gái làm ngành thiết kế trang sức, nào ai có thể cưỡng lại dụ hoặc của đá quý.
Lục Kiều Vi đã đến nhà Văn Cẩn Ngôn mấy lần, nhưng chưa từng tham quan nhà cô, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540547/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.