Quán cà phê không yên tĩnh nhưng không khí rất tốt, phát một bài hát tiếng Anh có giai điệu rất nhẹ nhàng, nghe rất thoải mái.
Vợ nhỏ tựa hồ cũng không có chút nhàn rỗi, vẫn luôn nói.
Khi Lục Kiều Vi vào quán cà phê, đối phương đặt điện thoại xuống, lễ phép đứng dậy, bắt tay với nàng, tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Thẩm Trác Ngọc."
"Xin chào." Lục Kiều Vi cẩn thận quan sát Thẩm Trác Ngọc, cô ấy không trang điểm, thậm chí không tô son, tóc buộc cao, mặc một chiếc áo khoác dài đơn giản, thoạt nhìn có vẻ như một nữ nhân rất bình thường.
Nhưng nếu nhìn kỹ, ở độ tuổi của cô ấy, trang điểm có thể làm người kinh diễm, cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng như dòng suối róc rách, lặng lẽ chảy xuôi.
Thẩm Trác Ngọc gọi cà phê cho nàng, Lục Kiều Vi nhấp một ngụm, bởi vì không quen biết cô ấy, không thể nói lời khách sáo, nàng nói: “Sáng nay trên điện thoại cô nói có việc muốn tìm tôi, xin hỏi có việc gì sao?"
"Lắc tay này là Nhuế Nhuế nhờ cô thiết kế lại phải không?" Cô ấy giơ cổ tay lên hỏi, chiếc lắc tay mới tinh, viên đá mặt trăng rất sáng chói.
"Đúng vậy, lúc đó con bé nhờ tôi phục khắc, nhưng chi tiết không rõ lắm, tôi giúp điều chỉnh một số chỗ." Lục Kiều Vi nói.
“Tôi có thể xem bản thiết kế không?” Thẩm Trác Ngọc hỏi.
“Được.” Lục Kiều Vi đến đây đều mang theo tất cả các mẫu thiết kế, nghĩ nếu Thẩm Trác Ngọc đến tìm nàng thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540545/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.