Trong quán bar vang lên một bản nhạc êm dịu, giọng hát trầm thấp của nữ ca sĩ làm hành lang thiếu ánh sáng thêm phần ái muội, Văn Cẩn Ngôn cởi hai cúc áo, bộ phận xinh đẹp của nữ nhân như ẩn như hiện, Lục Kiều Vi thật sự không chịu nổi, muốn đưa tay ra che lại nhưng lại sợ chạm vào thứ không nên chạm vào.
"Đừng đừng đừng, đủ rồi, thật sự đủ rồi!" Lục Kiều Vi thực sự sợ cô, nàng nghĩ đến Văn Cẩn Ngôn tùy tiện cởi quần áo ở trong nhà nàng, cả người liền sợ hãi.
Chưa kể nàng vừa đi một đoạn đã nhìn thấy mấy nữ nhân ôm hôn nhau, chỉ chừa áo trong.
Người trước mặt không có ý dừng lại, còn ám chỉ nàng có thể nhìn nhiều một chút. Lục Kiều Vi khóc không ra nước mắt, vội vàng nói: "Cô đã đủ gợi cảm rồi, nếu còn gợi cảm nữa thì tôi biết sống thế nào? Cầu xin cô cho tôi một con đường sống đi!"
Động tác cởi cúc áo của Văn Cẩn Ngôn chậm lại, tựa hồ đang nghi hoặc tính chân thực trong lời nói của nàng.
"Cô có biết tại sao tôi bỏ chạy khi nhìn thấy cô không?"
"Tại sao?" Động tác của Văn Cẩn Ngôn hoàn toàn dừng lại.
"Bởi vì cô quá gợi cảm, trong quán bar cô là người duy nhất mặc tây trang, cô vừa đi vào tôi đã nhìn thấy cô, tôi dám cam đoan tôi là người đầu tiên trong quán bar nhìn thấy cô!"
"Những người khác đều mặc quần áo rất ngắn cùng hở hang, nhưng cô thì khác. Cô không biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540534/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.