Bức ảnh vẽ tay này là bản phác thảo trước đó gửi cho Văn Cẩn Ngôn, có tính chất giả tưởng, chỉ nhìn thôi cũng không thể biết đó là nàng và Văn Cẩn Ngôn, chỉ là lúc ấy muốn lấy lòng người phụ trách nên đã vẽ rất tinh tế, thuộc về quyền riêng tư của cá nhân nàng.
Điều kinh tởm hơn nữa là phòng nhân sự đã ghép lộn xộn các lịch sử trò chuyện của nàng và Drill, giống như nàng đang dùng email để kết nối với người ta. Về phần cái gọi là hình ảnh căn bản không có chứng cứ, hoàn toàn khiến người ta nghe nhìn lẫn lộn.
Chết tiệt.
Nghĩ đến đây, Lục Kiều Vi càng tức giận, nàng cất điện thoại, đi thẳng đến phòng nhân sự, dừng lại ở cửa, rất nhiều nhân viên bát quái mà nhìn nàng. Đường Văn Thục có quan hệ tốt với nàng, kéo nàng lại nói: "Vi Vi, đừng xúc động, trưởng phòng đều có chủ ý của Phó tổng, bên kia lại làm quá mức..."
"Vậy anh ta cũng đã vượt quá giới hạn rồi, khi nào phòng nhân sự đã kiểm tra máy tính của thiết kế sư, còn rò rỉ bản phác thảo thương mại của đối tác vậy?" Lục Kiều Vi lạnh lẽo nói.
"Bản phác thảo thương mại gì... chẳng phải là loại hình ảnh đó sao?"
Lục Kiều Vi cười.
Khi người của phòng nhân sự kiểm tra máy tính của nàng, nàng đã phát hiện có người che đậy, nàng cho rằng bản phác thảo chưa bị động đến, liền giao cho Khúc Thanh Trúc trở về giải quyết, ai biết bọn họ sẽ đọc tin nhắn riêng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540530/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.