Lời nói phát ra từ miệng Lục Kiều Vi rất sảng khoái, nhưng khi ra khỏi miệng Văn Cẩn Ngôn lại thay đổi, nhẹ nhàng, câu lấy tai người, giống như hồ ly tinh dùng mị thuật để câu dẫn người.
Tai Lục Kiều Vi đỏ bừng, eo có dấu hiệu suy nhược, nàng lùi lại để tránh bị nữ nhân này dụ hoặc.
"Tôi thấy cô say rồi!"
"Không say, hiện tại tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó em gọi tôi là Honey..."
"Không có!" Lục Kiều Vi nhất quyết phủ nhận, nếu như nghe được "Haney thiên thần mèo con", nàng có thể bóp chết Văn Cẩn Ngôn.
"Thật sự không có sao? Là ảo giác của tôi sao?" Văn Cẩn Ngôn cau mày, "Tôi nhớ rõ em còn gọi tôi là nữ nhân hư hỏng."
Nàng đã uống rượu, có hơi say, Lục Kiều Vi thiếu chút nữa mất thăng bằng, lúc này chỉ có thể phủ nhận: “Nói chuyện phải đưa ra bằng chứng, cô có bằng chứng chứng minh lời là tôi nói không? Nếu không thì chỉ là bịa đặt."
Hiển nhiên là không có, Văn Cẩn Ngôn im lặng, cầm ly của mình nhấp một ngụm rượu, Lục Kiều Vi câu môi cười với cô, nụ cười rạng rỡ như tia nắng.
Lục Kiều Vi tự tin nói: "Ha ha, không có bằng chứng."
Văn Cẩn Ngôn uống xong nói: "Aiz, quên đi."
Lẽ ra Lục Kiều Vi phải vui mừng, nhưng đột nhiên nghe thấy cô nói chuyện ủ rũ như vậy, trong lòng nàng lại có chút không thoải mái, cảm giác như thiếu cái gì đó.
Đồng nghiệp gửi tin nhắn kêu nàng qua, Lục Kiều Vi cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540527/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.