Lục Kiều Vi vẽ đến 12 giờ, hôm sau lúc thức dậy đã là 7 giờ, cô cố gắng hết sức để đến công ty thì cũng đã trễ giờ, bây giờ trên dưới công ty đều chờ cô đến để mà chê cười. Lục Kiều Vi không muốn mình chật vật như vậy nên đã dứt khoát đi ăn, trang điểm đẹp đẽ, cuối cùng quăng chuyện đến muộn qua một bên.
Văn phòng trước sau như một vẫn đang bàn luận về cô.
Lục Kiều Vi nhàn nhã nhưng ở trong văn phòng cứ như lật đật, Trịnh Tâm Ngữ vẽ thì cô uống cà phê, Trịnh Tâm Ngữ gọi điện thoại trả lời khách hàng thì cô đắp mặt nạ. Mấy đồng nghiệp cười chê cô cũng không thoát khỏi tra tấn của cô, bị cô quậy đến đau đầu.
Mấy người chê cười tôi, tôi cũng không để yên cho mấy người.
Nhiếp Viễn Vân vì mấy chị em đứng ra mắng cô: "Lục Kiều Vi, cô có bệnh hả, mọi người đều nhờ vào thực lực nhận việc, cô ghen ghét cái gì chứ? Cô ghét bỏ ai sao?"
"Ghét bỏ cái bà ba hoa như cô a." Lục Kiều Vi cười nói.
"Tiểu Vân, em đừng tức giận với Kiều Vi, gần đây cô ấy cũng không có công việc để làm, tính nết thất thường cũng đúng, thông cảm thông cảm đi." Trịnh Tâm Ngữ lại ra diễn vai hiền lành.
Lục Kiều Vi thừa nhận không có hứng thú chửi nhau với Nhiếp Viễn Vân, nhưng ai bảo cô không có chuyện gì làm, Nhiếp Viễn Vân càng tức giận thì cô càng phải tiếp tục khiến Nhiếp Viễn Vân khó chịu. Không những Lục Kiều Vi đổi tới chuyển lui, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/261748/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.