2. Cha 
Có gió trong mắt cha. 
“Bất Hối.” 
Bị gọi dậy lúc trời vừa tảng sáng, bên tai vẳng tiếng gáy của con gà trống già nhà Tống Nhị, Tạ Bất Hối mở mắt, nghe cha bình thản nói: “Đến giờ luyện công rồi.” 
Lời vừa dứt, tiếng bước chân trầm ổn mà nhẹ nhàng đã nhanh chóng đi xa. 
Tạ Bất Hối lắc lắc cái đầu hỗn độn, đang giữa đợt rét đậm, nước dưới mái hiên đóng thành băng, là thời điểm quyến luyến giường đệm nhất. Vật lộn hồi lâu mới ngồi dậy xuống giường được, dùng nước giếng lạnh thấu xương rửa mặt, rốt cuộc cũng tỉnh táo được mấy phần. 
Đêm qua tuyết rơi, Tạ Bất Hối xỏ guốc gỗ giẫm lên mặt tuyết xốp, tiếng nghe “Kẽo kẹt” khó nghe. 
Cha đã đứng bên bảy cọc hoa mai đóng trong sân, tay trái xách hai thanh kiếm gỗ, sau lưng đeo một thanh kiếm dài ba thước đã cởi bao khác. Thân hình cha gầy guộc mà cao ráo, Tạ Bất Hối mười tuổi chỉ đứng đến ngực người, ngẩng đầu thật cao mới có thể nhìn thấy mặt cha. 
Tạ Bất Hối nhận lấy kiếm gỗ, đi tới cạnh cọc hoa mai, cọc gỗ cao ngang một người, nó ngậm kiếm gỗ trong miệng, hai tay thuần thục ôm cọc, hai chân kẹp lấy leo lên. 
Kể từ khi nó bắt đầu có kí ức, bảy cây cọc hoa mai này đã được dựng trong sân, cha gọi là “cọc thất tinh”, là vật sư môn người dùng để dạy tiểu đệ tử tập võ. Cha rất ít nhắc đến sư môn, Tạ Bất Hối chỉ biết cha bái sư danh môn võ học, chưa kịp xuất sư, sư môn đã suy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nga/645597/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.