Chương trước
Chương sau
"Tiểu Khải Tử" là xưng hô mọi người ngầm gọi Diệp Vân Phong. Diệp Vân Phong đóng vai bác sĩ thực tập Lý Khải, trợ lý của Phó Thành. Trong nguyên tác, bởi vì Lý Khải mỗi ngày đều theo phía sau Phó Thành nên gặp được Trương Thức vài lần, đùa là "Tiểu Khải Tử". Trong thực tế cũng không khác gì mấy, xem như đúng với cái tên "Tiểu Khải Tử".
Bắc Cố chưa nói gì, trong lòng thầm nghĩ người này cũng đủ chấp nhất, vừa bắt được dê đã điên cuồng vặt lông, cũng không sợ dê nóng đá người...
Cậu vỗ vỗ vai Lý Mộc Mộc, thuận miệng nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Đóng máy thì gọi tên người ta". Lý Mộc Mộc ngậm chiếc đũa gật gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
Bắc Cố cầm hộp cuối cùng đi tới một góc phim trường Lý Mộc Mộc chỉ, quả nhiên nghe tiếng người nói chuyện.
"Thầy Thời vừa giảng em đã hiểu ra nhiều! Thầy Thời đúng là trời sinh ăn chén cơm này, thực lực quá mạnh". Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được lúc này Diệp Vân Phong có biểu tình gì. Bắc Cố nghe xong liền muốn cười, bởi vì đây chính xác là lời thoại của Lý Khải trong 《Tội lỗi cuối cùng》. Cũng mệt cho cậu quá thuộc kịch bản, lời thoại này đại khái là: "Thầy Phó vừa giảng là em đã hiểu! Suy nghĩ và tay nghề của thầy Phó đúng là trời sinh ăn chén cơm này, thực lực quá mạnh".
"Điều này trong trường cũng có dạy, Học viện Hài kịch quốc gia thì tôi không chắc, nhưng liên quan đến chuyện lời thoại và nghiên cứu tâm lý nhân vật đều là bài chuyên ngành của sinh viên năm nhất hệ biểu diễn... Cậu bây giờ năm mấy?"
Giọng điệu Diệp Vân Phong có chút chần chừ: "Năm hai...."
"Lần sau có vấn đề gì, cậu có thể hỏi vài vị tiền bối trong đoàn, kinh nghiệm của bọn họ còn phong phú hơn so với tôi, càng chuyên nghiệp hơn".
Bắc Cố siết túi nilon, không tiếng động nghiến răng. Thời Nam vốn thân thiện cũng thể hiện ghét bỏ trắng trợn như vậy, cái tên Diệp Vân Phong này không biết là do mặt dày hay là do giả ngu. Hắn hỏi như vậy, không thèm để ý đến cái gì là mặt mũi. Không chừng trong tương lai, cho dù lăng xê cũng không còn tác dụng gì, còn đắc tội với đại thần, cũng không biết hắn lấy đâu ra can đảm và... tự tin như vậy.
"Vâng. Đúng rồi. Thầy Thời, nghe nói ngày mai quay bù cho anh Bắc phải không?"
"Sao?"
"Tôi mới cùng dọn dẹp đạo cụ với người phụ trách, trong lúc vô tình nghe biên kịch Chương và đạo diễn Quý đang nói... tôi cũng không có ý gì khác, cảnh diễn trong kịch bản của hai người nhiều như nhau.... Vì sao phải thêm cảnh....". Giọng điệu Diệp Vân Phong rất vô tội, như là một cậu nhóc ngoài nghề vô tư thuận miệng nhắc tới mà thôi.
Bắc Cố còn không biết chuyện này, vừa nghe, ngón tay suýt chút siết lại tạo nên tiếng động. Trong lòng cậu siết chặt, lại thấy lửa cháy hừng hực. Cái tên Diệp Vân Phong này đang làm gì? Tự mình không ôm đùi được nên mách lẻo người khác sao? Hắn muốn nói chuyện gì? Muốn ám chỉ ngay cả một người lão luyện như Thời Nam cũng bị một diễn viên tuyến mười tám như mình đoạt diễn sao?
Tuy Bắc Cố tự nhận mối quan hệ giữa cậu và Thời Nam không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là tự cậu cho là như vậy. Còn Thời Nam có xem cậu như bạn bè có thể tin tưởng được hay không thì cậu cũng không xác định được. Dù sao thì trong giới nghệ sĩ, kỹ thuật diễn xuất và danh tiếng chính là hết thảy, mình kém người ta cả một ngọn núi thì cho dù trong lòng cậu không có ý định mượn sức ôm đùi cây tô thì người ta cũng ụp cái thành kiến đó lên đầu mình mà thôi. Huống chi Thời Nam đối xử với ai cũng đều dịu dàng như vậy, ngay cả Diệp Vân Phong còn mỗi ngày đến nịnh nọt làm phiền mà anh còn chưa từng thật sự trừng mắt lạnh lùng. Không chừng chuyện hai người bọn họ ở chung đủ loại đối với Thời Nam mà nói chỉ là việc một tiền bối thành công dìu dắt lính mới một chút mà thôi. Nhưng dìu dắt thì dìu dắt, nếu muốn làm tu hú chiếm tổ thì... không tốt à nha.
Chuyện này làm cho Bắc Cố đột nhiên nhớ tới hai năm trước mình có quay một bộ phim hài kịch về tình yêu đô thị. Đạo diễn chỉ nói cậu có ngoại hình rất xuất sắc, liền làm cho nam chính cảm thấy rất nguy cơ, mặc kệ bọn họ đã diễn cùng nhau suốt 20 tập, cũng không chần chừ lựa chọn cách trực tiếp nhất để chèn ép cậu trong phim – Giảm cảnh quay. Đó là lần đầu tiên cậu đóng vai nam số 3, cuối cùng cắt tới mức khi phim chiếu còn không bằng nam số 4.
Nghĩ đến đây, Bắc Cố cảm thấy có chút khổ sở, cậu tự hỏi ngoại trừ lần trước thấy Thời Nam không ăn cơm, mình mang qua một ly ngũ cốc thì cũng không đắc tội gì Diệp Vân Phong, sao bây giờ lại bị người ta ngáng chân như vậy.... Lần này còn chỉ là tình cờ nghe được, nghĩ lại thật sự cảm thấy trái tim lạnh lẽo. Là nam diễn viên, không quang minh lỗi lạc thoải mái hào phóng, lại biến đoàn phim thành cung đấu phiên bản đời thực, nghĩ lại thật là đáng buồn.
Bắc Cố siết túi nilon trong tay, đột nhiên cũng không muốn tặng nữa, quay người rời đi. Cũng may ở đây thiếu ánh sáng, lại trong góc chết nên chắc cũng không có ai nhìn thấy cậu.
Giọng Thời Nam từ phía sau truyền đến: "À, cậu nói là màn phát hiện ra thân thế của ba Phó Thành sao?"
"Hình như là vậy..."
"Đó là do tôi yêu cầu. Tb diễn tốt, cảnh này cũng phù hợp với cốt truyện nguyên tác, thêm cảnh cũng không có gì".
"......"
Bắc Cố cảm thấy mình bị gõ một gậy vào đầu, khóe miệng ngăn không được mà câu lên, ép cũng không ép xuống được, trông có chút ngốc.
Phía sau hai người kia lại nói gì đó Bắc Cố không nghe được, cậu đi vài bước ra ngoài phim trước, cầm theo túi nilon trong tay, hướng mặt lên bầu trời đêm thê lương bên ngoài muốn hát lên bài 《Con đường thông thiên lại rộng mở》---- "Vừa mới bắt vài con yêu quái, thu phục vài linh hồn. Yêu ma quỷ quái sao lại nhiều như thế!"
Yên lặng múa may tay không cầm túi: "Yêu quái, ăn một gậy của lão Tôn!".
Trong lòng kịch liệt rít gào hai câu này xong, lại muốn quỳ xuống xướng một câu 《Chinh phục》với đại thần Thời Nam.
Cái gì mà đại thần? Đây mới đúng là đại thần! Lòng dạ phóng khoáng, đẹp trai khoai to, tính tình lại tốt, còn đối xử tốt với bạn bè! Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ!
Bắc Cố cảm thấy mình vừa được ăn một viên thập toàn đại bổ siêu cấp vô địch, toàn thân thoải mái, nguyên khí tràn đầy, vui vẻ muốn bay lên. Cậu vừa đi vừa cười ngu như con Husky đến bên cạnh xe bảo mẫu màu đen của Thời Nam, tự tin bày một tư thế vô cùng tiêu sái, đứng một bên. Cậu muốn tự tay đưa cho Thời Nam món ăn tràn đầy nguyên khí này.
"Thầy Bắc, anh đang đợi thầy Thời sao? Lên xe đi, thầy Thời ra tới ngay". Tài xế Trương từ trên xe bước xuống.
"Không có việc gì, không có việc gì. Anh Trương vào xe đi, bên ngoài lạnh lắm. Tôi đưa đồ cho anh ấy là được, không phiền toái gì". Bắc Cố vẫy vẫy tay như con mèo chiêu tài.
"tb!". Lúc hai người còn đang khách khí với nhau, giọng Thời Nam từ cửa phim trường truyền tới. Hôm nay nam thần mặc một cái áo khoác dài, tm đi theo phía sau.
"Thầy Thời, tôi đến đưa ấm áp nha~!". Bắc Cố nâng cái túi trong tay lên, tươi cười làm má lúm đồng tiền vô cùng bắt mắt.
Thời Nam đi nhanh hai bước tới, nhìn sắc mặt Bắc Cố, lại gật gật đầu với lão Trương. Lão Trương rất có ánh mắt đi vào trong xe, tm cũng mở cửa để túi hành lý lên xe.
"Đợi bao lâu rồi, sao không vào trong xe?". Thời Nam kéo cửa ra để Bắc Cố lên xe.
Bắc Cố vội vàng xua tay, "Không được không được, người đại diện của tôi đến đón. Tôi mang thức ăn đến cho mọi người, thuận tiện đưa lại đây cho anh một túi, không đợi lâu lắm. Đưa anh rồi giờ tôi trở về, là phá lấu, thừa dịp... chắc là còn nóng. Nếu đã lạnh rồi thì thôi. Tôi về trước nhé!".
Thời Nam nhìn thấy tâm tình của Bắc Cố hôm nay rất tốt, khóe mắt cong cong, nhận túi, gật gật đầu. "Vậy em mau trở về đi, cảm ơn nhé".
"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi". Bắc Cố vẫy vẫy tay, xoay người, bước chân nhẹ nhàng huýt sáo đi về phía xe của mình.
"tb".
"......?", Bắc Cố quay đầu lại, miệng vừa mới huýt sáo hình chữ "O".
".... Buổi tối nhớ lên WeChat, cần phải tuyên truyền".
"À, à... Biết rồi. Cảm ơn thầy Thời". Hai cái lúm đồng tiền trên mặt Bắc Cố cùng nhúm rầu ở cằm của Bắc Cố trông vô cùng rõ ràng dưới ánh đèn đường.
A Văn trong xe bảo mẫu nhìn thấy rõ ràng, nhưng lúc Bắc Cố lên xe cũng không nói gì, chỉ cho cậu hay có thông báo WeChat.
Bắc Cố vừa cầm lên, quả nhiên thấy trên trang chủ đăng ảnh sân khấu và văn án tuyên truyền. So với bóng dáng lần trước, ảnh tuyên truyền cho vai Trương Thức do Bắc Cố đóng là một nhúm râu trên cằm cùng với nửa cổ áo chế phục cảnh sát cùng với huân chương. Mà Thời Nam bên kia là tay của Phó Thành và túi áo blouse, bên trên khoác ống nghe.
Nhớ tới lần trước, chỉ một bóng dáng của Thời Nam đã khiến đám fan trong fan club oanh động "A a a a a a a....". Bắc Cố có chút thông cảm cho đám mê muội kia. Đợi hai tuần, chỉ thấy được một phần, nghĩ lại cũng thấy đoàn phim 《Tội lỗi cuối cùng》đúng là quá ác. Nhưng dù sao thì lần này cũng công bố một nhân vật phản diện nhỏ. Là hung thủ của án mạng đầu tiên, do một diễn viên gạo cội Báo Chỉ Đình thủ vai.
Tiêu đề là: "Ai đang nói dối?"
Đạo diễn Quý đặt thời gian là 8 giờ tối. Bắc Cố nhìn đồng hồ, đã 7g30, không chừng trở về là có thể chia sẻ. A Văn ngồi ở phía trước, vẻ mặt mệt mỏi, trên đường tùy tiện hàn huyên vài câu với Bắc Cố.
8 giờ tối, Tiểu Nhiễm đang xem phim thần tượng, đột nhiên WeChat vang lên mười mấy tiếng thông báo, vừa thấy tên WeChat chỉ có hai chữ liền biết ngay là Đậu đỏ.
【 đậu đỏ 】: ---- a a a a a a a! Nhìn tay chồng tao kìa‼!
【 đậu đỏ 】: --- 【 ảnh chụp.JPG】
【 đậu đỏ 】: ---- Đôi tay tuyệt thế‼!
【 đậu đỏ 】: ---- Chồng tao đăng Weibo‼
【 Tiểu Nhiễm 】: ---- lần trước không phải là idol sao, lần này thành chồng luôn rồi 【 giận dữ 】
【 đậu đỏ 】: ---- Tao mặc kệ, mày đi xem Weibo đi, chồng tao lên hot search đó‼
Tiểu Nhiễm đành phải tạm dừng bộ phim trinh thám, yên lặng mở Weibo, cũng không cần phải tìm kiếm, ngay bài đầu tiên quả nhiên là một Weibo Thời Nam vừa mới đăng lúc 8 giờ. Lần trước có ba tấm ảnh, lần này là bốn. Một tấm là tay của chồng đậu đỏ, một tấm cổ áo cảnh phục có chùm râu, một cái là ông lão thoạt nhìn có khuôn mặt hiền lành, một cái đơn giản nền trắng có dòng chữ 《 Tội lỗi cuối cùng 》 01.01.2017 Galaxy NetVideo.
Nói cũng lạ, có lẽ là nhìn thấy bài share của đậu đỏ, có lẽ là cảm thấy tấm thứ hai rất vừa mắt, Tiểu Nhiễm mở tấm ảnh chụp khuôn cằm và cảnh phục kia.
Đây không phải là cằm của Trương đại đội trưởng Trương Thức sao‼‼
Tiểu Nhiễm hoàn toàn đã quên lần trước cô và đậu đỏ phẫn nộ châm chọc việc diễn viên tên Bắc Cố kia tới đóng vai Trương Thức thế nào, bây giờ lại cắm cúi xem một bức ảnh chỉ có nửa cái cằm, một đoạn cổ áo mà khóe miệng của Tiểu Nhiễm đã cong lên. Để thể hiện lần này rất hài lòng với tấm ảnh này, Tiểu Nhiễm vào xem bài viết Thời Nam tag【 Bắc Bắc Bắc Cố ü 】, bài share này chỉ để tuyên truyền quảng cáo, không có bất kỳ một bình luận này.
Dưới Weibo Thời Nam tất cả đều là một đám đang thét chói tai. Một đống lớn bình luận gọi chồng hay anh trai, cũng có fans mạng tải ảnh cánh tay của Thời Nam xuống, lại bình luận ủng hộ.
Nhưng bên chỗ Bắc Cố phong cách liền tưng bừng hơn nhiều...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.