Có thật là, niềm vui vốn dĩ qua mau, chỉ nỗi đau còn ở lại?
Ngày xưa, mỗi lần tôi bảo thế, em thường bắt bẻ: "Vậy em là niềm vui hay nỗi đau của anh?". Lúc ấy, tôi chỉ cười xòa rồi làm lơ, vì thật ra trả lời thế nào cũng khó lòng... yên ổn. Chấp nhận là niềm vui cho nhau thì chẳng khác nào tự nhận chuyện tụi mình rồi cũng qua mau. Còn cam tâm chịu ở lại đến cùng thì coi như mang vác vào mình hai chữ "niềm đau" - vì đau nên mới khắc cốt ghi tâm, vì đau nên mới không quên nổi, không qua được.
Nhưng rồi cũng bỏ nhau đi.
Là vui hay là đau thì cũng chẳng khác gì. Cũng là đôi đường ly tán.
Chỉ có tôi nghĩ hoài cũng không hiểu, phải chăng "niềm vui" hay "nỗi đau" thực chất chỉ là một? Hai thái cực cảm xúc ấy chung quy vẫn là hiện thân của nhau. Bởi vui hay đau thì đằng nào cũng nguyên một vòng tròn lẩn quẩn. Vì từng-vui nên xa rồi mới biết đâu là đau. Và còn-đau, là bởi biết mình vẫn giữ nguyên nụ cười mỗi khi lục vấn quá vãng.
Tại sao lúc nào cũng vậy? Phải đến tận khi đã không còn có thể cứu vãn, đến lúc mọi sự đã quá thể muộn màng, mới nhận ra, không có em, anh bớt đi một nỗi buồn nhưng đồng thời lại có thêm rất nhiều nỗi cô đơn!
***
Hơn mười năm trước, anh Moto và chị Mắt To yêu nhau - một tình yêu đến mức "chết đi sống lại" đúng nghĩa. Anh từng cùng chị rong ruổi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-may-cung-la-nguoi-dung/2462081/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.