Tự nhiên mấy ngày nay tôi cứ vô thức lẩm nhẩm câu thơ này của cụ Nguyễn. Có lẽ vì xung quanh mình đang có quá nhiều những mối duyên đã đến hồi tự diệt, mà người trong cuộc lại chưa thấu hết bốn chữ "ngần này mà thôi".
Thế là, người ta quay sang trách cứ, hằn học người cũ đủ điều. Như thể nỗi đau lúc chia tay chưa đủ bẽ bàng, giờ còn mang cả cái đau tự tạo của những ngày-không-nhau sau đó để đổ tội lên người kia.
Rồi thì được gì ngoài những nặng nề chất chồng lên thêm cho một kỷ niệm vừa buông thõng người nằm xuống mấy lớp cỏ xanh?
Duyên phận, như tôi vẫn luôn tin, là một thứ có hạn kỳ. Thành ra chuyện tình yêu, chẳng thể nào biết trước là đời đời kiếp kiếp hay giữa đường gãy cuộc trăm năm. Như thể một khoảnh khắc chớp mắt mở ra, thấy bàn tay vừa nắm chặt mình, giờ đã vuột mất thình lình không cách nào níu kịp.
Bởi khi một bàn tay đã không còn muốn đan lấy bàn tay còn lại, mọi sự buông bỏ sẽ lập tức chóng vánh và nhẹ lòng, như một kẻ đốt lửa ở lò hỏa táng đang làm nốt công việc sau cùng là chèo độc mộc rải tro cốt xuôi dòng ra biển Đông.
Đó là khi ta phải chấp nhận, dù muốn hay không, rằng duyên đã tận, cố nhân thay lòng, người thương cũng đã thành người dưng. Đoạn đường này, anh và em chỉ đi cùng đến đây là phải rẽ ngang khác hướng. Đoạn tình này, anh và em chỉ yêu được đến đây là đã cạn cùng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-may-cung-la-nguoi-dung/2462063/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.