Người ta thường bảo, lãng quên cũng là một dạng thức của hạnh phúc. Bởi chỉ khi chúng ta chấp nhận buông tay với quá khứ và cam tâm tình nguyện bước tới phía trước không một lần ngoảnh lại phía sau, thì khi ấy, hạnh phúc mới thực sự mỉm cười. Cũ đi mới tới. Đạo lý đơn giản đó, âu là ai lớn rồi cũng phải hiểu.
Nhưng có thật sự đúng là vậy không?
Tôi và người thương chia tay. Như bao câu chuyện xốc nổi của tuổi trẻ. Lý do chẳng có gì to tát ngoại trừ hai chữ "giận nhau". Chỉ vậy thôi. Là buông tay, là từ bỏ, là nhân danh "trả tự do cho nhau" để mỗi đứa rời đi về những khung trời khác.
Và quên-như-chưa-bao-giờ-quen.
Đôi lúc giật mình trong một sát-na mỏng manh giao nhau của quên - nhớ chập chùng, tôi tự hỏi: Vậy rốt cục những người yêu nhau gặp nhau, quen nhau, thương nhau để làm gì, khi mà tất cả rồi cũng quy về một chữ duy nhất là "Quên"?
Nếu duyên số đã buộc chúng ta phải chia rời, thì ngay từ đầu, tại sao cũng chính duyên số dẫn lối cho tụi mình biết tới nhau?
Chẳng phải là một sự hoài công và uổng phí tơ hồng hay sao?
Và chưa kể còn rất... chóng mặt! Vì chúng ta cứ phải quanh đi quẩn lại trong cái vòng tròn khép kín điểm đầu điểm cuối giống hệt nhau: Quen rồi Quên, Thương rồi Lạ, mới đó còn thân gần mà bước thêm một bước là người dưng nước lã, thiết tha trở thành xót xa.
Như thể phận sự chúng ta trong tình yêu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-may-cung-la-nguoi-dung/2462061/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.