Năm Khang Hy thứ ba mươi hai, cuộc chiến lần hai giữaThanh triều và Chuẩn Cát Nhĩ bắt đầu.
Đám người đưa tiễn vẫn cất tiếng hoan hô liên hồi chờmong tin thắng trận, Tĩnh Hiên dắt ngựa chầm chậm đi trên con đường lát đáxanh, không hề nghe thấy tiếng hò la vang dội bên tai.
Lần xuất chinh trước, y giận vẻ lãnh đạm của nàng,cưỡi trên lưng ngựa cao nhất chỉ để nàng dễ dàng nhìn thấy. Y đợi nàng nói lờichúc bình mình đắc thắng trở về, đợi nàng nói nhớ y, chờ y.
Cơn tức giận khi đó, thì ra chỉ là nỗi bịn rịn khôngnỡ rời xa mà thôi.
Giờ đây y bị vây giữa đám đông chen chúc, nàng đãkhông sao tìm thấy được rồi.
Không sao đâu, Mỹ Ly, ta có thể đi tìm nàng mà.
Y tủm tỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Khác đangđứng bên thái hoàng thái hậu. Cậu liền rảo bước tiến lại chỗ y. Y vỗ vỗ vai DoãnKhác, ngạc nhiên phát hiện con trai của y và Mỹ Ly đã cao đến mức này rồi. Mấynăm nay, y cũng không xứng là một người cha.
Doãn Khác mấp máy môi, ba năm nay, hai cha con aicũng ôm nỗi đau riêng mình, sống trong cùng một phủ đệ nhưng rất hiếm khi gặpmặt. Trước cử chỉ thân mật của cha, cậu cảm thấy bất ngờ mà xa lạ.
“Chúc a mã… chiến thắng trở về.” Dù gì cha cũng điviễn chinh ngàn dặm, cậu chân thành chúc phúc cho cha.
“Con đừng phụ lòng ngạch nương.”
Nhắc đến ngạch nương, Doãn Khác cụp mắt, hàng mi dàicong vút chấp chới, sắc mặt trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/2988034/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.