Lúchoàng thượng hồi kinh thì đã vào độ cuối xuân, Mỹ Ly bế Doãn Khác sáu thángtuổi đứng nép sát tường, sợ đám người hầu vội vã qua lại vô ý va phải đứa bé.Đám a hoàn bộc phụ tất bật mang hành lý ra xe, Doãn Khác thích náo nhiệt, nằmtrong lòng mẹ hoan hỉ nhìn cảnh bận rộn trước mắt.
Bên TốDoanh còn đông người hơn, hành lý lổng chổng nhiều gấp mấy lần Mỹ Ly. Sau khisinh nở, hai người càng ít gặp nhau, cùng sống trong phủ, nhưng ai lo thân nấy.Nhìn thấy Mỹ Ly, Tố Doanh hiền hòa gật đầu mỉm cười. Mỹ Ly cũng lễ phép đáplại. Công bằng mà nói, Tố Doanh đối xử với nàng như vậy là khoan dung lắm rồi,vì quy củ do Tĩnh Hiên lập ra, Tố Doanh chẳng được hưởng vinh dự của vợ cảtrước mặt nàng, nhưng nàng ta chưa hề làm khó nàng, không đến chỗ của nàng,càng không làm những việc như xỉ vả lăng nhục. Nhắm mắt tản lờ, kể ra cũng làmột kiểu khoan dung nhẫn nhịn.
An bàithỏa đáng trong cung xong, Tĩnh Hiên lo lắng vợ con ở nhà, vội vã quay về. DoãnGiác cũng còn nhỏ, thói quen sinh hoạt bị đảo lộn nên tức giận gào khóc khôngthôi, Tố Doanh và nhũ mẫu không dỗ được, đứa bé khóc hờn đến khàn cả giọng. TốDoanh sốt ruột bế đứa bé, đám đầy tớ, kẻ thì trổ hết tài năng chọc thế tử cười,kẻ khuyên phúc tấn đừng nóng lòng, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
So vớiDoãn Giác, Doãn Khác lộ vẻ vô tư lự, còn phá lên cười khanh khách khi thấy bênphía đệ đệ ầm ĩ nhốn nháo. Mỹ Ly cười buồn ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/2988016/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.