9. Vô trọng lực.
“Claude, anh tới đây dùng bữa sao?”
“Vậy sao, bằng không Sean Thiếu tướng ngồi cùng chúng tôi đi.”
…
“Sharon, anh cần về nghỉ sớm một chút, em biết ngày mai anh còn phải huấn luyện mà. Bất quá tin rằng Sean Thiếu tướng sẽ không khiến em nhàm chán đâu.”
“Em đâu có quên thời gian, là quên anh mà thôi.”
——————————————-
Vì trọng môi trường vô trọng lực, mái tóc màu nâu sáng của Claude bay lên, quân trang phẳng phiu vì động tác của anh mà hơi xộc xệch, nhưng hết thảy đều thật hài hòa.
“Cảm giác này không giống bình thường…. tựa như không có chút trói buộc.”
“Thật giống như ‘Thuần sắc thục nữ’, có thể khiến cậu buông xuống quán tính cùng lối suy nghĩ bình thường, cậu cũng có thể hoàn toàn tự do.” Claude buông lỏng cổ tay Levi, nhẹ nhàng đẩy, cậu liền bay lên đỉnh.
Khi bay giống như trong điện ảnh, Levi từ cái nhìn chăm chú của Claude mà chậm rãi lui về phía sau, cậu theo bản năng vươn tay muốn nắm lấy anh nhưng lưng lại đụng tới trần, mà Claude lại nằm trên sàn, khoảng cách giữa hai người cách nhau một không gian. Hoặc là nói, trong căn phòng này, trời và đất cũng không khác gì nhau.
“Tôi có thể cảm nhận được, cám ơn.” Levi cười một tiếng, cậu cũng không thể ngờ Claude lại dùng phương thức này nhắc nhở mình.
“Hiện tại cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt.” Claude đưa tay chống xuống sàn nhà, sau đó kéo Levi xuống.
“Đáng tiếc không có mỹ nữ bầu bạn.” Levi sờ sờ mũi có vẻ hậm hực.
“Vậy có tôi được không?” Claude cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-khung-chi-thuong/1371074/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.