Tam thư ổn thỏa, lục lễ cũng qua, nạp thải, nạp cáp, thỉnh kì, ngũ lễ qua đi, cuối cùng chỉ đợi thi lễ nghênh thân(kết hôn),Hạ Nhược Tịnh vào ngày 12 tháng 6 sẽ gả vào Trác gia.
Hạ gia nhà giàu nhất An Dương thành gả nữ nhi, đương nhiên sẻ không keo kiệt, mà đồ cưới của Hạ Nhược Tịnh, có thể nói nhiều đến nỗi khiến người nhìn thấy phải líu lưỡi!
“Hừ, mười lăm gian cửa hàng đều cho nữ nhi của nàng làm của hồi môn, Hạ Nghi Thu cũng không sợ nhiều chết nữ nhi vô dụng kia!” Giang Hàm Ngọc tỉ mỉ hoạ, mày liễu tức giận đến nổi dựng thẳng lên.
“Ai, tỷ tỷ, chúng ta cho dù không có con trai, cũng không sao, nữ nhi sau này cũng gả ra ngoài, đồ cưới nhiều một chút, gả đi liền xong; Nhưng ngươi thì khác, ngươi sinh con trai cho lão gia, địa vị tự nhiên cũng khác với chúng ta.” Tứ nương Phương Khánh Nhi con mắt lưu chuyển, đến bên tai Giang Hàm Ngọc, “Phần gia sản này, ngươi cũng phải vì Bảo Nhi lo lắng.”
“Đây là đương nhiên! Nào có việc gia sản cho nữ nhi cũng không cho nhi tử?”(anchan: mý người này nói chuyện thiên cơ ko à, gia sản nhà người ta mà đòi chia, chắc mún cái mỏ ăn trầu nên mới nói thế)
“Chậc, chậc, chậc, nhưng mà Hạ Nghi Thu kia chưa bao giờ là nhân vật dễ chọc, ta xem tỷ tỷ ngươi nha, cũng đừng đi chọc cái đinh kia.” Ngũ nương thổi thổi móng tay vừa mới sơn, vui mừng thưởng thức.
“Hừ, người khác sợ Hạ Nghi Thu, ta Giang Hàm Ngọc lại không sợ!” Nhị nương hai tay chống nạnh, “Các ngươi cũng không cần ở đây nổi gió thổi lửa, về sau sẽ biết, chúng ta chờ xem! Hôm nay các ngươi không nói, ta cũng sẽ tìm nàng để hỏi rõ ràng.”
“Hiện nay phu nhân đi cửa hàng tuần tra, không ở trong phủ.” Lục nương chạy nhanh truyền tin tức.
“Ta đây phải đi tìm Hạ Nhược Tịnh kia, ta muốn hỏi nàng một chậu nước sắp hắt ra ngoài, lại không biết xấu hổ lấy đi nhiều gia sản như vậy làm đồ cưới, sao nàng không lấy toàn bộ gia nghiệp, đều đem theo cho bọn Trác gia?” Giang Hàm Ngọc dẫn nha hoàn đi theo bên người còn có nữ nhi của nàng Vi Xảo Nhi, đoàn người chậm rãi hướng Minh Châu uyển của Hạ Nhược Tịnh đi đến.
Nhóm Thiếp thất ngồi trong đình nghĩ mát đều nháy mắt với nhau, trên mặt đều là biểu tình vui sướng khi thấy người gặp họa, Nhị nương nổi loạn như vậy thật là tốt, cùng quản gia ầm ỉ thành công, các nàng cũng được nhờ; Còn quậy không thành, cũng chỉ là Nhị nương tự mình làm mất mặt mũi, không quan hệ với các nàng, các nàng vui vẻ tọa sơn quan hổ đấu.(giống như nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc lợi)
Giang Hàm Ngọc là người khôn khéo, làm sao lại không nhìn thấu tâm tư của các nàng, lại bị các nàng làm kích động? Chính là việc này, dù sao nàng cũng phải xuất đầu, trông cậy vào Vi lão nhân kia,(anchan: chồng bả đấy) căn bản là nghĩ cũng đừng nghĩ, hắn cũng ngồi chờ nàng đi tranh, muốn ngồi mát ăn bát vàng! Vì con của mình, nàng hôm nay không để ý!
Nơi ở của Hạ gia rất rộng lớn, Hạ Nghi Thu cùng nữ nhi ở tại đông viện, mà phu quân của nàng cùng đám thiếp thất thì ở tại tây viện, ngày thường đông tây hai viện chia ra muốn làm gì thì làm, ngoại trừ lễ tết ăn mừng năm mới cùng nhau ăn 1 bữa cơm tượng trưng ra, sau đó thì chẳng dính dáng gì đến nhau.
Đi qua hành lang hoa lệ, lại đi qua khúc kiều,(cầu cong) đi qua cửa tròn, cửa bên ngăn cách hai viện, Giang Hàm Ngọc dùng ánh mắt ra lệnh, đại a đầu Thúy Điệp lập tức tiến lên gõ cửa.
Thủ vệ rất nhanh liền mở cửa, “Nhị…… Nhị phu nhân?” Thấy người tới, gã sai vặt giật mình mở lớn miệng.
Giang Hàm Ngọc cũng không quan tâm hắn, dẫn mọi người hướng trong viện đi.
Cái này nguy rồi!
Hai viện trước giờ nước sông không phạm nước giếng, hơn nữa phu nhân không thích bị quấy rầy, cho nên người tây viện chưa từng tới đông viện, hôm nay là gió nào thổi, lại đem Nhị phu nhân thổi tới? Gã sai vặt ngẩn người, chạy nhanh qua cửa bên, hướng phòng tổng quản chạy đến.
Giang Hàm Ngọc tuy rằng là lần đầu tiên đến đông viện, nhưng hai viện cũng không khác nhau mấy, vòng qua tiền viện, xa xa liền thấy Hạ Nhược Tịnh cùng hai nha hoàn ngồi ở trong vườn Minh Châu uyển, giống như nhìn thấy kẻ thù hết sức đỏ mắt, nàng lập tức dẫn đầu mọi người hùng hổ đi vào bên trong vườn.
Đàn bướm bay lượn, trăm hoa như gấm, Hạ Nhược Tịnh ngồi dưới bóng cây chơi cờ vây với Thuỵ Hương, quân cờ hai màu trắng đen, nước cờ thong thả rất thú vị, Hạ Tuyết cũng hứng thú ngồi bên cạnh nhìn xem.
Nhưng này hình ảnh yên ổn lại đột nhiên bị phá vỡ vì sự xuất hiện của một đám người, “Xin chào đại tiểu thư, có hứng thú ở chổ này chơi cờ.” Thanh âm kiều lệ, giống như viên đá rơi xuống đáy hồ, khuấy lên mặt hồ yên tĩnh.
Hạ Nhược Tịnh tay cầm quân cờ, nâng mắt, nhìn Giang Hàm Ngọc trẻ đẹp do được bảo dưỡng tỉ mỹ, mỉm cười, “ Nhị nương hôm nay sao lại rảnh đến Minh Châu uyển chơi thế?”
“Ta nếu không đến, nhà này đều khinh rẻ mẹ con chúng ta đem đạp dưới lòng bàn chân.” Giang Hàm Ngọc không chút khách khí ngồi vào trên ghế đá, trừng Hạ Nhược Tịnh.
Hạ Nhược Tịnh tươi cười như trước, nhìn Thuỵ Hương liếc mắt một cái, Thuỵ Hương lập tức hiểu ý đứng dậy, vì Giang Hàm Ngọc rót một chén nước ô mai, “Nhị phu nhân hôm nay hạ cố đến chổ chúng ta, trời nóng, uống bát nước ô mai giải nhiệt.”
“Như vậy là sao? Không biết rót cho tam tiểu thư một chén à?” Giang Hàm Ngọc mạnh tay đánh xuống bàn đá bóng loáng. (anchan: ta nghe đâu đây có tiếng chó sủa)
Hạ Tuyết nghe xong định cãi lại, nhưng bị Hạ Nhược Tịnh dùng ánh mắt ngăn lại.
“Dạ là ta không đúng.” Thuỵ Hương cười lại rót ra một chén để trước mặt Vi Xảo Nhi, “Tam tiểu thư, mời dùng.”
Giang Hàm Ngọc vừa lòng gật đầu, đòn ra oai phủ đầu này thực vừa lòng, xem ra Hạ Nghi Thu sinh ra nữ nhi này tính tình nhu nhược, dễ bị bắt nạt, cùng nàng(HNT) ấn tượng trước kia giống nhau như đúc.
Uống một ngụm chất lỏng ngọt ngào lạnh lẽo, buông bát ngọc, “Ta nói Nhược Tịnh, không phải nhị nương cố tình gây khó dễ ngươi, chính ngươi xem, Bảo Nhi là em ruột của ngươi? Hắn là một nam hài tử, ra ngoài ai không cho hắn vài phần thể diện? Nhưng hôm nay ở nhà lại không có chút mặt mũi, ngươi làm tỷ tỷ, không nên để hắn mất mặt?”
Hạ Nhược Tịnh tinh tế vuốt ve con cờ màu đen bóng lưỡng, “Nhị nương nói sao, ai lại dám khi dễ Bảo Thụ vậy?”
“Khi dễ hắn không ai khác, không phải là vị tỷ tỷ của hắn sao?”
“Nga, nói như vậy, chính là Nhược Tịnh không đúng.” Giọng nói của nàng ôn hòa, vẻ mặt bình tĩnh.
“Đúng vậy, ngươi nói xem, từ xưa đến nay, nữ nhi gả ra ngoài chính người ngoài, nhà giàu nhất cũng chỉ cho đồ cưới nhiều một chút, chủ yếu là để cho nàng có thể diện ở nhà chồng, nhà chúng ta tuy rằng không dám nói là giàu nhất, nhưng tốt xấu gì cũng có chút của cải, ngươi lại là nữ nhi duy nhất của nương ngươi, ngươi phải xuất giá trong nhà có bao nhiêu tiền, cũng sẽ không cho ngươi hết chứ.”
Giang Hàm cười mang theo vài phần băng lãnh, “Đồ cưới nhiều, cũng chỉ là đồ cưới mà thôi, không đến mức đem đem hết tiền trong nhà ra làm của hồi môn cho ngươi nha; Cha ngươi lại không chỉ có một nữ nhi là ngươi, hắn còn mấy đứa nữa, gia nghiệp đều cho ngươi làm của hồi môn, tương lai bọn chúng làm sao bây giờ? Đệ đệ ngươi dựa vào cái gì mà sống?”
“Thì ra nhị nương là nói cái này.” Hạ Nhược Tịnh nhẹ giọng mở miệng, “Tiền bạc trong nhà, nữ nhi như ta cho tới bây giờ chưa từng hỏi đến, cũng không tới phiên ta hỏi đến, nhị nương nếu có nghi vấn, có thể tìm phụ thân để hỏi rõ ràng.”
“Cha ngươi biết cái gì? Cái nhà này hắn có 1 chút quyền lực nào, về phần tình trạng này cho tới hôm nay? Ngươi nếu nói không rõ ràng, ta sẽ chờ cả ngày ở trong này, chờ phu nhân trở về, ta muốn hỏi nàng, nào có đạo lý đưa hết gia sản cho con, để đưa cho người ngoài?” Giang Hàm Ngọc trừng mắt xếch, giọng điệu sắc bén nói.
“Nương ta làm như vậy cũng là vì tốt cho cái nhà này.” Vi Xảo Nhi mở miệng hùa theo, “Tuy nói nhà này là do đại nương cai quản, nhưng cũng không phải không có lúc sai sót? Việc này chúng ta nhất định phải hỏi cho minh bạch.”
Hạ Nhược Tịnh lại lần nữa nhìn Hạ Tuyết liếc mắt một cái, áp chế tính tình nóng nảy của nàng, sau đó quay đầu ôn hòa nói với Giang Hàm Ngọc: “Nói có lý, đây là chuyện mẫu thân quyết định, ta vốn không nên nói thêm cái gì; Vậy nếu hôm nay nhị nương ở đây, ta cũng chỉ có thể vượt quá bổn phận nói một hai câu.”
“Hừ!” Giang Hàm Ngọc hừ lạnh một tiếng.
“Mẫu thân đem mười lăm gian cửa hàng trong nhà cho Nhược Tịnh làm của hồi môn, nhưng mà, cũng không đem tất cả gia nghiệp cho Nhược Tịnh.”
“Ngươi nói nghe đơn giản, tổng cộng mười tám gian cửa hàng, cho ngươi mười lăm gian, để lại ba gian kia cho đệ đệ ngươi nhét kẽ răng sao?”
“Không phải ba gian, là một gian.”
“Cái gì?”
“Cửa hàng ở phố Vượng Tuyền kia, là để cho phụ thân cùng các vị di nương, tương lai phụ thân muốn cho đệ đệ hay ai, đều do phụ thân làm chủ, mẫu thân sẽ không nói nửa câu nói.”
“Ngươi có ý tứ gì? Chỉ để một gian cửa hàng cho cha ngươi? Hạ gia to như vậy, các ngươi vậy mà chỉ cho cho cha ngươi một gian cửa hàng? Thật đúng là hào phóng!”
“Cửa hàng Vượng Tuyền kia là cửa hàng lớn nhất ở nhà, hơn nữa làm ăn rất tốt, nếu cẩn thận để ý, tương lai sẽ không lo.”
“Nghe ý tứ của ngươi, là cho chúng ta một cái cửa hàng, sẽ không quản sống chết của chúng ta?” Giang Hàm Ngọc lúc này tức giận đến run cả người,“Tốt lắm, tốt lắm, thật hy vọng cha ngươi đến đây xem hắn sinh ra nữ nhi tốt như thế nào, vô tâm vô phế, tự mình lấy hết gia sản còn không nói, còn muốn đem chúng ta 1 nhà già trẻ đều đuổi hết, nhìn không ra ngươi tâm địa ác độc như vậy!”
“Nhị nương tức giận làm gì?” Hạ Nhược Tịnh cười đến thực ôn nhu, tính tình bình thuận, “Bao nhiêu người nổ lực cả đời, cũng không có được gian cửa hàng lớn như vậy, gia nghiệp Hạ gia là nương ta ra sức cực khổ biết bao nhiêu năm mới giữ được, ít nhất nó có thể cho các ngươi 1 lúc không lo, nếu tương lai Bảo Thụ không ngừng cố gắng, lại có thể kiếm trở về mười gian, trăm gian cũng không chừng.”
“Ngươi……” Giang Hàm Ngọc tức giận đến ngón tay run run, “Ta đi tìm phu nhân, ta muốn tìm phu nhân phân xử, nàng dựa vào cái gì khi dễ mẫu tử chúng ta như vậy.”
“Nhị nương, việc này đã định rồi, tìm mẫu thân ta cũng vô dụng.” Dừng một chút, “Hơn nữa, mẫu thân ta gần đây bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian gặp ngươi.”
“Mẫu thân ngươi tính toán cái quái gì?” Vi Xảo Nhi cắn răng nhảy dựng lên, ngón tay thiếu chút nữa đâm vào mặt Hạ Nhược Tịnh, “Ngày thường tác oai tác quái, bây giờ còn không ngừng khi dễ trên đầu chúng ta, rõ ràng gia sản là của Bảo Nhi nhà chúng ta, các ngươi cư nhiên dám đoạt lấy, mẫu thân ngươi, chính là người không biết xấu hổ……”(anchan: con này điên rồi cái thằng Bảo nhi gì đó nó họ Vi chứ có phải họ Hạ đâu mà đòi chia gia tài)
“Ba, ba!” Hai cái tát tay thật trong trẻo vang lên bên tai, cắt đứt hàng loạt lời chỉ trích, ra tay rõ ràng nặng, đánh cho Vi Xảo Nhi liên tục lui vài bước, khuôn mặt trắng nõn lập tức phù thũng, dấu tay rõ ràng vô cùng. (anchan: ể ể đánh hay)
“Ngươi dám đánh nữ nhi của ta?” Giang Hàm Ngọc đứng lên, lớn tiếng quát: “ Ngươi tạo phản, tiểu tiện nhân này, dám động thủ đánh nữ nhi của ta.”
“Ta đánh nàng thì sao?” Hạ Nhược Tịnh cười lạnh đứng ở nơi đó, “Một cái tát là giáo huấn nàng không tôn trọng trưởng bối, một cái tát là giáo huấn nàng nói năng lỗ mãng.” Đi lên vài bước đến trước mặt Vi Xảo Nhi, tới gần nàng, “Ngươi lại dám vô lễ với nương ta, để ta nghe được một chữ, ta sẽ khiến cho ngươi không có mặt mũi gặp người, nghe rõ rồi chứ? Hử?”
Hạ Nhược Tịnh xưa nay ôn nhu vô tranh lại nổi giận, rõ ràng không có nói chuyện lớn tiếng, cũng không có lớn tiếng mắng chửi người, nhưng cái loại ánh mắt cùng với khí thế này, Vi Xảo Nhi sợ tới mức nước mắt như mưa ra sức gật đầu.
“Nói!” Cúi đầu quát.
Vi Xảo Nhi lập tức sợ tới nói không thành lời: “Ta …… Ta…… Không dám.”
“Tốt lắm!” Hạ Nhược Tịnh xoay người nhìn về phía Giang Hàm Ngọc, “Ta chỉ hỏi ngươi, nhà này họ gì, mà con ngươi họ gì?”
“……” Giang Hàm Ngọc lập tức nghẹn lời, sau đó lại cứng đầu nói: “Hắn như thế nào cũng là em ruột của ngươi, là con của cha ngươi.”
“Vậy có quan hệ gì với mẫu thân ta?” Một người đệ đệ kém nàng không quá 1 tháng, một nam nhân trước khi ở rể Hạ gia đã cùng nữ nhân khác thông đồng, có cái gì đáng để mẫu thân nàng coi trọng? Nhiều năm như vậy, nam nhân kia chỉ biết là cùng nữ nhân quấn lấy nhau, chưa từng quan tâm đến mẹ con các nàng, đối với cửa hàng cũng không có nửa phần cống hiến, cả ngày mang theo 1 nhóm thiếp thất cùng nữ nhi nằm ở trong nhà vui chơi giải trí, tiêu tiền như nước.
Nếu không phải mẫu thân tốt tính…… Nghĩ đến nỗi khổ của mẫu thân, Hạ Nhược Tịnh trong mắt càng lạnh hơn.
Lần này, nàng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!
“Hắn…… Hắn dù sao gọi mẫu thân ngươi một tiếng đại nương.” Giang Hàm Ngọc bị Hạ Nhược Tịnh bức lui.
“Cho nên, mẫu thân ta trạch tâm nhân hậu,(tốt bụng) cho hắn một gian cửa hàng.” Hạ Nhược Tịnh cười đến mặt mày vặn vẹo, “Nếu không phải nương ta nhiều lần nhường nhịn, từ lúc lúc ban đầu đã cùng phụ thân tách ra, như vậy các ngươi ngay cả gian cửa hàng này cũng không có; Về phần ta, của hồi môn của ta vì sao có mười lăm gian cửa hàng, rất đơn giản, bởi vì ta họ Hạ, ta là cháu gái duy nhất của Hạ gia, gia sản Hạ gia không cho ta, thì cho ai?”
“Ngươi…… Ngươi……” Giang Hàm Ngọc bị hỏi, một câu đều nói không được, không nghĩ tới Hạ Nhược Tịnh xưa nay im hơi lặng tiếng luôn luôn ngoan ngoãn lại đáng sợ như vậy.
Nhưng là, Giang Hàm Ngọc luôn luôn không đem nàng để vào mắt, cho dù nhất thời bị nàng dọa, nhưng ở trước mặt chúng nha hoàn không muốn mất thể diện, giận cá chém thớt, mắng người bên cạnh, “Mắt các ngươi đều mù hết rồi sao, nhìn thấy chủ tử các ngươi bị người nhục nhã, cũng không biết hỗ trợ! Các ngươi đem cái người trong mắt không xem trưởng bối ra gì bắt lại cho ta, hôm nay ta phải giáo huấn nàng cho tốt.”
“Này……” Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, đều chần chờ; Trên đời này, nào có đạo lý nô tài động đến chủ tử? Nhưng là Nhị phu nhân người này luôn luôn tâm ngoan thủ lạt,(độc ác) nếu không nghe lời của nàng, chỉ sợ những ngày về sau……
Phía sau nhị phu nhân 1 bà vú đi ra tỏ rõ lập trường, nhìn mọi người, “Mọi người không phải sợ, hôm nay nếu có chuyện gì, đều có nhị phu nhân thay chúng ta làm chủ.” Nàng thân thủ kéo tay áo đi đến chổ của Hạ Nhược Tịnh, có người đi đầu, tự nhiên cũng có người làm theo, tất cả mọi người đi về phía trước.
“Các ngươi phản, đám cẩu nô tài không có chút nhân tính, ăn của Hạ gia chúng ta, uống của Hạ gia chúng ta, hiện nay ngay cả chủ tử cũng dám đánh, dám làm trái đạo lý; Các ngươi cũng không mở mắt chó của các ngươi ra nhìn rõ ràng, cũng không nghĩ tiền lương hàng tháng là từ đâu mà nhận, tất cả đều là cẩu chủ tử, cẩu nô tài, ăn uống đều nhét vào bụng chó.” Hạ Tuyết đã sớm kiềm chế không được nhảy ra, lưu loát thống khoái mà mắng. (anchan: ai nha, chị chửi hay a, nghe mà sướng cả lỗ tai)
“Ngươi tiện chân này!” Giang Hàm Ngọc tức run lên, “Đánh nàng trước cho ta! Ta trị không được người khác, còn trị không được hạ nhân như ngươi?”
Mệnh lệnh này so với lúc nãy dễ chấp hành hơn, mọi người động tác thực nhanh chóng đi đến chổ Hạ Tuyết.
“Các ngươi làm cái gì?” Lâm Gia Thông từ cửa viện nhanh chạy tới, “Ăn gan hùm mật báo, dám ở Minh Châu uyển ầm ỉ.”
Đại tổng quản đến, tất cả mọi người sợ tới mức lập tức dừng tay.
Phải biết rằng, làm hạ nhân, sợ nhất có đôi khi không phải là chủ tử, mà là người cai quản bọn họ.
“Thông thúc.” Hạ Nhược Tịnh lạnh lùng gọi.
“Dạ.”
“Ta không nói nhiều, ta chỉ muốn nơi này lập tức thanh tĩnh.”
“Dạ.” Lâm Gia Thông rất nhanh mệnh lệnh thủ hạ, “Còn thất thần làm gì, còn không mau mời Nhị phu nhân trở về!”
Vì thế tranh cãi ầm ĩ, tranh mắng cũng chỉ là như vậy huyên náo 1 hồi rồi thôi, Lâm Gia Thông có thể làm đến chức đại tổng quản của Hạ gia, là bằng bản lãnh thật sự; Rất nhanh, bên trong hoa viên lại thanh tĩnh, Hạ Nhược Tịnh ngồi ở bàn đá, ổn định uống trà.
Lâm Gia Thông đứng ở bên cạnh, trong lòng bất ổn, không biết làm thế nào cho phải…… Là hắn thất trách, để cho Nhị phu nhân tiến vào náo loạn một trận.
Sau một lúc lâu, Hạ Nhược Tịnh vẫn lẳng lặng uống trà, không nói một câu, mà Lâm Gia Thông tâm cũng hồi hộp không thôi, trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Rốt cục lúc hắn sắp không thể chịu được, Hạ Nhược Tịnh cuối cùng mở miệng, “Thông thúc.”
“Dạ.”
“Tòa sân ở thành tây kia, cho phụ thân cùng các vị di nương đi.”
“Này……”
“Nương ta tuổi lớn, thích thanh tĩnh.”
“Chỉ sợ phu nhân……”
“Ta đã quyết định.”
“Dạ, ta biết nên làm như thế nào.” Lâm Gia Thông trong lòng thở dài, Nhị phu nhân cần gì phải như vậy không biết sao? Đại tiểu thư có lòng thương hại, để lại cho bọn hắn gian cửa hàng, nghĩ lại từ trước đến bây giờ nhóm thiếp thất các nàng đã làm việc gì, vì mưu đoạt sản nghiệp Hạ gia, hạ độc kế đối phó đại tiểu thư, chưa 1 lần thành công, không khiến người chết thì không dừng lại.
Đây, lòng tham của con người, vĩnh viễn đều không nhìn rõ tình thế trước mắt.
Cái này tốt lắm, chờ xem diễn, còn có diễn trò, hết thảy một chút đều không chiếm được 1 chút tiện nghi, làm vậy chi?
Hạ Nhược Tịnh buông ly trà, đem quân cờ hỗn độn trở về chỗ cũ, “Thuỵ Hương đến, chúng ta tiếp tục chơi.”
“Dạ.”
Đem quân cờ cuối cùng đặt vào giữa ô cờ, Hạ Nhược Tịnh nhìn kỹ bàn cờ, mĩm cười, “Thật đúng là một ván hay, không phải sao?”
Ai nói không phải đâu?
Mười hai tháng sáu, ngày hè rực rỡ, ánh nắng tươi sáng, hôm nay Hạ gia đại tiểu thư Hạ Nhược Tịnh ngồi kiệu hoa 8 người khiêng, trong tiếng pháo vang dội cùng hỉ nhạc gả vào Trác gia.
Mũ phượng từ thật nhiều trân châu to lớn cùng ngọc thạch kết đan mà ra, phát ra ánh vàng họa ra 1 bức tranh phú quý mẫu đơn cùng châu ngọc vân, quần áo thêu thùa tinh xảo, màu sắc rực rỡ, hồng khăn tơ tằm nhẹ nhàng che phủ, giá y đỏ thẫm tươi đẹp loá mắt, đến từ thêu trang nổi tiếng nhất Tử Húc quốc Phù Dung thế gia, sang quý mà tinh xảo, trên giá y dùng kim tuyến lóng lánh thêu hình phượng hoàng giương cánh, giữa mây ngũ sắc mỹ lệ tung bay, bên hông kết một chùm dây, bách hoa trên làn váy nở rộ, chuỗi ngọc rũ dài buông xuống, lộng lẫy kinh người!
Chỉ nhìn mũ phượng và khăn quàng vai của tân nương, có thể nhìn ra tài lực Hạ gia có bao nhiêu hùng hậu! Vì thế, trong mắt mọi người hoặc ca ngợi, hoặc là đố kỵ, thành thạo chu toàn hoàn tất lễ nghi rườm rà, bái xong thiên địa, tân lang tân nương để 1 đôi tiểu đồng cầm long phượng hoa chúc dẫn đường, nắm đồng tâm kết, chậm rãi hân hoan đi vào bên trong động phòng.
Người săn sóc dâu trải 1 tấm vãi lên, tân nương ngồi lên tấm vãi đó, hồng khăn trước mặt Hạ Nhược Tịnh bị một cây xảo kim vén lên. (ko biết cây đó gọi là gì, đó là cái cây mý anh chú rể hay dùng để vén khăn cô dâu trong phim thời xưa á, trong đây diễn tả cây đó bằng vàng rất tinh xảo)
Trong tiếng chúc mừng của mọi người, nàng nâng mắt, chăm chú nhìn vào con ngươi đen thuần nam tính kia.
Không phải thư sinh tuấn tú trắng nõn, cũng không phải hiệp khách tự nhiên phóng khoáng, nam nhân trước mắt nàng, tràn ngập mãnh khí dương cương, không đẹp, nhưng hoàn toàn là nam nhân!(anchan: chổ này ta ko hĩu rõ chị mún nói gì có lẽ là nói anh rất nam tính, mạnh mẽ)
Trong con ngươi đen thâm thúy của hắn, tràn đầy kinh diễm(kinh hãi+ hoảng sợ) cùng kinh hỉ(kinh ngạc+ vui mừng) (anchan: nói túm lại anh thí chị đẹp quá nên giật mình ý mà)
Nàng biết, biết bộ dáng hiện giờ cùng thường ngày có bao nhiêu bất đồng, mày nhỏ tinh xảo, ánh mắt ướt át ngập nước, còn có môi mọng xinh đẹp, 1 thân giá y đỏ thẫm tôn lên vẽ đẹp dịu dàng nhu mì của Hạ Nhược Tịnh khiến người ái mộ, xinh đẹp vô song.
Tất cả tân nương, đều đẹp rung động lòng người, nàng cũng không ngoại lệ!
Đôi mắt đen nhánh của hắn lóe lên ánh sáng nóng rực, không chớp mắt nhìn chằm chằm dung nhan của nàng, xem ngây người!
Nha hoàn trong phòng thấy tân lang bị tân nương mê hoặc, đều lén lút che miệng cười, người săn sóc dâu lão luyện cũng cười giống bọn họ, vừa nói lời cát tường, vừa đem đến hai ly rượu, dưới đáy ly dùng tơ hồng buộc lại, “Mời tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn.”
Hắn như không nghe thấy, hai ánh mắt đều dính ở trên mặt của nàng, không nỡ rời.
Hạ Nhược Tịnh vẫn nhu thuận cúi đầu, mặc hắn nhìn.
Người săn sóc dâu nhịn cười dùng sức ho, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của tân lang, Trác Bắc Dương không kiên nhẫn trừng mắt liếc nàng một cái, ai bảo nàng làm phiền hắn, người săn sóc dâu không thể chịu được ánh mắt hung ác của hắn, nhớ đến đủ loại tin đồn về hắn, lập tức sợ run cả người, cười, rất nhanh nói: “ Mời tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn.”
Trác Bắc Dương nhận lấy, cùng Hạ Nhược Tịnh hai tay giao triền uống rượu, hai người uống xong đem ly rượu ném xuống dưới giường, người săn sóc dâu cúi đầu vừa thấy, cười đến càng sáng lạn, “Chúc mừng chúc mừng, 1 ngửa 1 úp, âm dương hợp thuận, hôn nhân mỹ mãn.” (chả biết nó là cái gì nhưng chắc là tập tục kết hôn của người ta, khi uống xong rượu giao bôi thì quăng cái ly hay cái chén xuống đất, 1 cái úp 1 cái ngửa là tốt)
Trác Bắc Dương trừng mắt nàng, “Ngươi lấy bao nhiêu tiền mừng?”
“Ách?” Người săn sóc dâu sửng sốt, khó hiểu hắn vì sao lại hỏi như vậy.
“Bao nhiêu?”
“Năm…… Năm mươi lượng bạc.”
“Ta cho ngươi một trăm lượng, hiện tại mang theo những người này lập tức biến mất.”
“A? …… Nhưng…… Nhưng ta còn phải…… Kết tóc cho tân lang và tân nương……”
“Lắm mồm dong dài, phiền muốn chết chết, đều biến hết cho ta……”
“Phu quân.” Tiếng nói nữ tính rất khẽ vang lên trong hỉ phòng, thành công khiến Trác Bắc Dương ngừng nổi bão, Hạ Nhược Tịnh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn, “Vợ chồng kết tóc, tượng trưng cho mãi không chia lìa, phu quân không muốn cùng Nhược Tịnh bạch đầu giai lão sao?”(sống đến già)
Hắn rất không kiên nhẫn nhưng thanh âm trong suốt của nàng làm cho hắn cảm thấy bản thân được nàng vuốt ve, mặc dù vẫn còn nhăn mày nhăn mặt, nhưng khẩu khí cũng không hung thần ác sát như trước, “Vậy mau kết.”
Người săn sóc dâu dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời dùng sợi dây hai bên người tân lang tân nương dùng đuôi dây kết thành 1 cái đồng tâm kết xinh đẹp, “Chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, đầu bạc đến già.”
Lúc này, không cần Trác Bắc Dương trừng nàng, người săn sóc dâu thực thức thời dẫn mọi người rời khỏi tân phòng.
Hạ Tuyết lo lắng đứng tại chỗ không muốn rời đi, bị Thuỵ Hương dùng sức kéo đi ra ngoài.
Rốt cục, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trác Bắc Dương thực vừa lòng nhếch môi cười, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân bên cạnh mình, mỗi một chỗ trên khuôn mặt đều tinh tế đánh giá, không muốn buông tha.
Thời gian ước chừng một nén nhang(15 phút),hắn vẫn còn ở nơi đó ngốc nhìn, Hạ Nhược Tịnh bất đắc dĩ nâng mắt, nhìn vào con ngươi nóng rực kia, “Phu quân nhìn cái gì?”
“Nhìn nàng.” Miệng cười rộng đến mang tai.
“Còn nhìn chưa đủ sao?”
“nhìn chưa đủ, cả đời đều nhìn chưa đủ.” Hắn tiến tới, đưa tay đặt tại gò má của nàng nhẹ nhàng mơn trớn, “Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã muốn chạm vào nàng, sờ nàng.”
Hắn hơi hơi nhắm mắt lại, thỏa mãn cảm thán, “Hiện tại nàng rốt cục cũng là của ta, ta muốn chạm liền có thể chạm vào, thật tốt.”
Cho dù bọn họ lúc trước chưa quen biết, hắn chẳng phải nghĩ muốn khinh bạc nàng liền khinh bạc hay sao? Hạ Nhược Tịnh cúi đầu, dưới đáy lòng thở dài. (anchan: chị đang ám chỉ lúc anh hôn trộm chị trong rừng á)
“Nàng vì sao luôn cúi đầu, thẹn thùng sao?”
Nàng nâng tay nhẹ nhàng mơn trớn rèm châu trên mũ phượng, không nói.
Hắn sửng sốt thật lâu, cuối cùng hiểu được, lập tức đau lòng đưa tay vì nàng gở xuống mũ phượng, “Nương tử vất vả, đều là ta không tốt.”
Nàng điềm nhiên cười với hắn, “Cám ơn phu quân.”
Nụ cười kia, như đường mật rót vào trong lòng hắn, làm cho tim hắn đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài; Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai má nàng được đánh 1 tầng mỏng phấn hồng, trong suốt mà trắng mịn, liên tục hấp dẫn hắn……
Chậm rãi đến gần, mùi thơm ngát từ cơ thể nàng quanh quẩn ở chóp mũi, hắn cảm thấy thân thể nóng quá, hầu kết cao thấp phập phồng, nuốt đột nhiên trở thành một việc rất khó khăn; Sau đó, lúc hắn cảm thấy chính mình nóng đến không chịu nỗi nữa, hắn đưa một tay kéo vào nàng trong lòng……