Nhan Khởi nghe Chu Phóng hỏi thế thì ngớ ra, anh ngây ngẩn nhìn hắn mà quên cả ho.
Lâu sau Nhan Khởi mới kéo chăn che nửa mặt mình, chỉ chừa đôi mắt sâu hút để ngó Chu Phóng, “Anh nghĩ… tôi đang làm nũng hả?”
Chu Phóng nhướng mày rồi ngửa người tựa ghế trông đến là độc tài, lời nói cũng nhác vẻ sếp sòng chuyên chế, “Chứ sao?”
Nhan Khởi nheo mắt rồi đổi giọng, “Xin lỗi… Chắc tôi không để ý, sau này không thế nữa.”
Lần này đến lượt Chu Phóng sững ra, chừng như Nhan Khởi đã khoác ngay lên mình lớp vỏ bọc tự vệ, số biểu cảm vụn vặt khiến hắn cáu bẳn trước đấy bỗng biến mất bằng sạch, chẳng còn tăm hơi.
Nhưng Chu Phóng lại bực mình hơn, hắn đứng dậy bước ra ngoài, trước khi đi còn bảo: “Đỡ sốt rồi thì ra đây, đừng có mà nằm vạ không về.”
Và Chu Phóng ở ngoài luôn chứ không vào phòng nghỉ nữa.
Nhan Khởi cũng hạ sốt rất nhanh, một tiếng sau anh chỉnh trang tươm tất rồi đẩy cửa phòng nghỉ bước ra.
Chu Phóng bận dọn dẹp, Nhan Khởi đứng sau lưng hắn xem một lúc, “Anh chủ.”
Chu Phóng thấy anh ra cũng chẳng tỏ vẻ gì, “Khoẻ rồi?”
Nhan Khởi mỉm cười lễ phép, “Sốt nhẹ nên không sao đâu, tôi trả tiền cho anh.”
Chu Phóng nhấc tay ý bảo anh ra quầy bar quét mã, “101 tệ, anh đem hết thuốc về đi.”
Nhan Khởi nhoay nhoáy trả tiền, “Thôi khỏi, anh cứ cầm đi.”
Chu Phóng ngẩng đầu nhìn anh, “Thế anh còn trả tiền?”
Nụ cười lần này của Nhan Khởi hơi lạ, hệt một chú hồ ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-hieu/276145/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.