Hôm ấy Nhan Khởi hứng gió rét về nhà ngả đầu ngủ ngay, thế mà hôm sau vẫn bị cảm.
Anh váng đầu nghẹt mũi, cổ họng hơi đau và mệt lả cả người.
Nhan Khởi cầm điện thoại lên xem thử, hôm nay là thứ Bảy, không phải đi làm.
Anh rúc lại vào ổ chăn, co thành cuộn để giữ ấm.
Chuông điện thoại reo lúc Nhan Khởi đang mơ màng định đánh thêm giấc nữa, anh khó chịu duỗi một tay ra khỏi chăn lần mò cầm di động lên.
“Alô…”
Đầu dây là giọng Viên Cánh, “Sao anh chưa dậy nữa?”
Cơn buồn ngủ của Nhan Khởi bay biến ngay khi nhận ra giọng cậu ta, anh không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nghe.
“Anh đừng ngủ nữa, mau sửa soạn rồi em đền anh buổi lỡ hẹn sinh nhật hôm qua, nhớ.”
Nhan Khởi im lặng một hồi rồi đáp đầy lạnh lùng và thản nhiên, “Không cần đâu.”
Viên Cánh ngẩn ra, “Sao thế? Sao lại không cần? Anh giận à? Anh đừng có nhỏ mọn vậy chứ Nhan Khởi, hôm qua em có việc gấp thật mà, em ở bên anh cả cuối tuần này nhé được không, đừng giận nữa…”
Nhan Khởi dằn giọng, “Tôi bảo không cần nữa.”
Anh buột tiếng ho khan, giọng vẫn hơi khàn, “Chia tay đi.”
Nói xong cúp máy ngay mà không chờ câu trả lời của Viên Cánh.
Anh tắt máy ném di động đi, kéo chăn trùm kín đầu nhưng cố đủ mọi cách vẫn không ngủ được.
Nhan Khởi trở người, bọc mình như kén rồi lặng lẽ thả hồn nhìn ra ô cửa sổ bên giường.
Theo lẽ giờ đây anh phải đang đau khổ, dù gì cũng chỉ có hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-hieu/276140/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.