Tần Đồng thở dài: “Tiểu đào, sủng vật không phải dễ dàng dưỡng như vậy, hơn nữa chúng nó quá nhỏ.” Chưa nói đến hiện giờ còn chưa có vắc-xin phòng bệnh.
Tiểu đào tiếp tục nhìn hắn: “Nhỏ như vậy cho nên mới phải dưỡng nha, chẳng lẽ ca ca ngươi nhẫn tâm nhìn chúng nó chết?” Nước mắt bắt đầu chuyển, chỉ cần Tần Đồng gật đầu một cái, tuyệt đối sẽ ào ào rơi xuống.
Tần Đồng cũng thật tình, nhóm tiểu tử kia thực đáng thương, làm sao mà nhẫn tâm nhìn chúng nó tử, nhưng phải dưỡng, hắn thật sự còn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tiểu đào thấy Tần Đồng không nói lời nào, vì thế chuyển qua nhìn chằm chằm Lục Gia Diễm: “Lục ca ca, ngươi giúp ta dưỡng không?”
Lục Gia Diễm nhìn tiểu đào, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi nhặt con chó nhỏ trở về, mẫu thân ngươi biết không?”
Đầu tiểu đào lập tức thấp xuống không nói lời nào, một hồi lâu mới lại nâng lên nói: “Mẫu thân còn không biết, chính là cũng không thể nhanh như vậy liền đem con chó nhỏ vứt bỏ a.” Nước mắt kia chỉ còn kém một chút là sẽ chảy ra.
Lục Gia Diễm rốt cuộc cũng không dám nói ra lời, lần đầu tiên trong cuộc đời không dám cùng người đối diện, đành phải đem ánh mắt dịch chuyển, tình cờ cùng ánh mắt Tần Đồng đụng chạm.
Tần Đồng khi tiểu đào dời mục tiêu cũng không nhàn rỗi, theo cuộc đối thoại của nàng cùng Lục Gia Diễm tự nhiên cũng đem ánh mắt dời qua, hắn cũng không dự đoán được Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-hanh-thien-ha/3151360/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.